Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 217: Phần Thưởng 1

Bà ta phớt lờ Đỗ Nghệ Nam, kéo Hồ Tam Cường tính rời khỏi nơi này, Đỗ Nghệ Nam sợ bọn họ không thừa nhận, bèn nói: "Thím Hồ, khi nào thì tôi được kết hôn với Tam Cường vậy? Tốt nhất là nên đăng ký kết hôn trong vòng 3 ngày, nếu không, tôi sẽ đến cục công an tố cáo Hồ Tam Cường giở trò lưu manh."



Tim của thím Hồ đang rỉ máu: "Ngày mai đi."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Ngày mai cũng phải đưa tiền bồi thường cho tôi, nếu không tôi sẽ báo công an."



Thim Hồ gian nan gật đầu. Ngày hôm sau ăn điểm tâm xong, thím Hồ và Hồ Tam Cường đi đến khu nhà ở của thanh niên trí thức, bọn họ tới gọi Đỗ Nghệ Nam cùng đi lên thị trấn để làm thủ tục kết hôn, đồng thời thuận tiện đưa mười đồng tiền bồi thường cho Lạc Tĩnh Nghiên.



Sau khi hoàn tất thủ tục kết hôn, nhà họ Hồ không có ý định tổ chức tiệc chiêu đãi, cùng ngày hôm đó đã bảo Đỗ Nghệ Nam chuyển đến nhà họ Hồ.



Đỗ Nghệ Nam vừa đến nhà họ Hồ thì lập tức bị thím Hồ quăng cho một cái tát vang dội.



"Cái đồ không biết xấu hổ. Tam Cường nhà chúng tôi vốn chưa từng gặp cô. Vậy mà cô lại nói vớ vẫn rằng nó đã cưới cô rồi, lại còn mang theo con ghẻ tới, muốn chúng tôi nuôi cái đứa dã chủng bên ngoài này giúp cô. Tôi phải đánh chết cô cái con diem này."



Đỗ Nghệ Nam mang thai, không dám cứng đối cứng với thím Hồ.



Cô ta chỉ có thể giả vờ cứng rắn, hét lên: "Nếu các người còn dám đánh tôi, tôi sẽ báo công an.”



"Lại là cái kiểu này."



Thím Hồ lộ ra vẻ mặt hung ác, rất khinh thường sự uy hiếp của cô ta: "Hiện tại cô đã là người nhà họ Hồ chúng tôi. Chúng tôi đánh cô là việc riêng trong nhà, là lễ thường tình, chẳng ai quản được. Công an cũng sẽ không quản việc gia đình. Tam Cương, chúng ta cùng dạy dỗ cái con điếm này, chỉ cần không xảy ra án mạng thì tuỳ y đánh cô ta."



Sau đó, nghênh đón Đỗ Nghệ Nam chính là cuộc sống ba ngày một trận nhẹ năm ngày một trận nặng. Song đây vẫn là chuyện của Sau này.



Lạc Trường Thiên sau khi tan học liền đưa bài kiểm tra toán đạt điểm tối đa cho Lạc Tĩnh Nghiên xem.



"Chị, chị nói nếu em đạt hạng nhất trong kỳ thi sẽ thưởng cho em. Bây giờ em đã làm được rồi, chị muốn thưởng cho em như thế nào đây?”



"Ngày mai chị sẽ hầm thịt cho em ăn.”



Lạc Trường Thiên lập tức chảy nước miếng: "Tốt quá rồi, cảm ơn chị."



"Đúng rồi, chúng ta gọi anh Tiết lại đây ăn cùng nhau đi.”



"Vâng, được."



Lạc Tĩnh Nghiên tính ngày, ngày mai chính là lúc mà nữ chính tói, may ngày nữa ba mẹ cô cũng sẽ đến.



Ngày mai Tiết Ngạn Thần đến, cô sẽ nói "chia tay” với anh, sau này sẽ tập trung chăm sóc cho ba mẹ.



Nhà họ Lưu.



Bởi vì ngày mai phải đón cô dâu Lý Hồng Anh, nên hôm nay trong nhà đã bắt đầu náo nhiệt rồi. Lục Thừa Dã cũng ở đây giúp đỡ.



Sáng hôm sau, Lạc Tĩnh Nghiên mở cửa, liền thấy bên ngoài rơi một lớp tuyết dày, toàn bộ khu thanh niên trí thức đều biến thành một mảnh trắng xóa dưới trời tuyết trắng.



Các thanh niên trí thức đều ra ngoài quét tuyết. Lạc Tĩnh Nghiên cũng cầm chổi quét đống tuyết ở trước cửa của mình sang một bên, quét ra một con đường nhỏ.



Lạc Trường Thiên cầm một quả cầu tuyết, hưng phấn chạy đến cạnh Lạc Tĩnh Nghiên: "Chị, bên ngoài tuyết đang rơi, chúng ta có thể chơi ném tuyết."



Cậu vừa dứt lời Lạc Tĩnh Nghiên đã nắm lấy một mảnh tuyết ở dưới chân nhanh chóng nặn thành một quả cau tuyết rồi ném vào người cậu.



"Chị, chị đánh lén em." Cậu cũng ném một quả cầu tuyết vào người Lạc Tĩnh Nghiên, sau đó Lạc Tĩnh Nghiên lại ném lại. Những nữ thanh niên trí thức khác thấy hai người bọn họ chơi ném tuyết như thế thì cũng không nhịn được mà muốn tham gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận