Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 207: Anh Ta Bị Hắc Hổ Cắn. 2

Đồng Kiến Tân rất kinh ngạc, vội đi theo Thẩm Như Ý đi xem vị trí của viên gạch kia, quả nhiên có thể rút viên gạch kia ra rất dễ dàng.



"Hiện tại chỉ có Phương Chí Viễn không ở trong ký túc xá, người này ắt hẳn là Phương Chí Viễn." Thẩm Như Ý nói.



Đồng Kiến Tân siết chặt nắm đắm: "Chờ anh ta trở về, chúng ta cùng truy hỏi anh ta."



Không bao lâu, Phương Chí Viễn từ trong nhà vệ sinh ra, trái tim đập loạn nhịp của anh ta vẫn chưa bình tĩnh trở lại, anh ta thở ra một hơi, cố giả vờ bình tĩnh đi về phía ký túc xá.



"Phương Chí Viễn!" Đồng Kiến Tân nhìn thấy anh ta vội hô lên một tiếng: "Vừa rồi nhìn lén các nữ đồng chí."



"Không, tôi không có." Phương Chí Viễn thề thốt phủ nhận: "Vừa rồi tôi chỉ đi vệ sinh thôi, tôi không có khả năng làm ra chuyện bản thiu như vậy. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”



Thâm Như Ý đi đến trước mặt anh ta: "Chính anh làm chuyện thất đức, còn giả ngu ở đây sao? Có nhìn trộm hay không, không phải anh nói là được, để chúng tôi nhìn đế giày của anh một chút, chúng tôi nhìn một chút liền biết anh có nhìn trộm hay không, nếu anh không thẹn với lương tâm, bây giờ giơ đế giày của anh ra chút đi."



Trước khi nữ thanh niên trí thức đi ngủ, Thẩm Như Ý làm theo phương pháp Lạc Tĩnh Nghiên đã nói, lặng lẽ rải một lớp hỗn hợp vỏ trấu và tro than lên viên gạch rời, đồng thời cũng rắc một lớp nước mỏng lên trên mặt đất, một khi chân đạp lên đó thì đế giày sẽ dính day trấu lúa mì và tro thực vật.



Phương Chí Viễn thấy Thẩm Như Ý nói chắc như đỉnh đóng cột, nói chuyện vô cùng tự tin, lập tức cảm thầy không ồn.



Vừa rồi lúc anh ta nhìn lén nữ thanh niên trí thức, chỉ nhìn xem xung quanh có ai chú ý tới anh ta hay không, cũng không chú ý tới cái khác, đoán chắc may người bọn họ động tay động chân dưới mặt đất, ài, chỉ trách anh ta chủ quan.



Đồng Kiến Tân thấy anh ta chan chừ, sắc mặt càng thấy không tốt, không chút khách khí nói: "Thanh niên trí thức Phương, để mọi người xem đế giày của cậu đi, chuyện đơn giản như thế, cậu còn muốn từ chối sao?"



Phương Chí Viễn tìm không thấy đường lui, nhưng cuối cùng không chủ động giơ de giày của mình ở trước mặt mọi người, Đồng Kiến Tân liếc mắt ra hiệu với Tôn Quốc Khánh một cái: "Có thể là cơ thể thanh niên trí thức Phương không thoải mái, không thể nhắc chân lên, thanh niên trí thức Tôn, cậu với tôi giúp đỡ thanh niên trí thức Phương đi."



"Được."



Hai người bọn họ cùng nhau đè Phương xuống ghé, giơ hai chân của anh ta lên.



Đề giày của Phương Chí Viễn lộ ra ở trước mặt mọi người, de giày của anh ta quả nhiên dính đầy hỗn hợp vỏ trấu và tro than, những nam thanh niên trí thức khác vì muốn chứng minh trong sạch, đều chủ động giơ chân lên, so sánh với Phương Chí Viễn, bình thường bọn họ đi nhà vệ sinh, hay là làm gì trong sân, đều tận lực tránh khu vực ký túc xá nữ, cho nên de giày của bọn họ tương đối sạch sẽ, chí ít bên trên đế giày không có tro than và vỏ trấu. Chứng cứ này vô cùng xác thực, chân tướng đã sáng tỏ, Phương Chí Viễn không còn đường sống để ngụy biện.



Đồng Kiến Tân cười lạnh: "Thanh niên trí thức Phương, khu này của chúng ta chỉ có bên ngoài ký túc xá nữ có tro than và vỏ trấu, những nơi khác không có, cậu cũng không thể nói là mang tới từ nơi khác tới, huống hồ, nhìn may thứ tro than với vỏ trấu này là mới bị dính, cũng không thể nói cậu mang từ bên ngoài về, sự thật ở ngay trước mắt, cậu còn gì muốn nói không?"



Đôi môi Phương Chí Viễn run run mấy lần, ấp úng không nói thành lời, anh ta cúi đầu, thậm chí không dám đối mặt với những người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận