Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 172: Thanh Niên Trí Thức Sinh Bệnh 2

Chuong 172: Thanh Nien Trí Thức Sinh Bệnh 2



Lạc Tĩnh Nghiên sửng sốt một chút, sau đó lại duỗi tay gõ lên đỉnh đầu Lạc Trường Thiên.



"Đừng nói bừa, trước đây anh Tiết từng tham gia quân ngũ, nói không chừng một ngày nào đó anh ay sẽ trở về thành phố, người ta sẽ không có ý định tìm bạn gái ở đây đâu. Một thằng nhóc như em đừng có lo lắng nhiều chuyện như vậy, nếu em đã có nhiều tâm tư như thế còn không bằng dành nhiều thời gian chú tâm vào việc học đi."



"Em luôn chú tâm vào việc học mà, phần lớn tâm tư của em đều để vào việc học hết." "Vậy thì được, nếu như trường học có kỳ thì thì em phải mang về được hạng nhất cho chị."



"Hạng nhất sao, chắc hẳn cũng không thành vấn đề đâu." Lạc Trường Thiên hứa hẹn: "Chị, chị chờ khen thưởng em đi."



"Em rất có lòng tin vào bản thân nhỉ."



"Đương nhiên, em biết thực lực của mình mà."



Ngày hôm sau, Lạc Tĩnh Nghiên không ra khỏi cửa, cô vẫn ở trong nhà đan len, Giang Mãn Nguyệt cũng tới đây giúp cô.



"Tinh Nghiên, tin tức cậu nói cho mình đúng là rất hữu ích. Phương Chí Viễn lại đến tiếp cận mình, mình mới nói mình đã tận mắt trông thấy anh ta và Đỗ Nghệ Nam làm chuyện đáng xấu hỗ ở trên núi. Anh ta còn không chịu thừa nhận, nói mình bịa đặt, nhưng quả thật anh ta không dám lại tiếp cận mình nữa."



"Nhưng mà cậu vẫn nên phải cần thận anh ta một chút, anh ta là loại người nếu như đã muốn làm cái gì thì tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn quang minh chính đại đâu."



"Đúng đúng đúng, Tĩnh Nghiên, cậu nói như vậy làm mình lại nhớ tới chuyện lúc trước khi chúng ta tới đây. Lúc ở trên ô tô, Lâm San San từng nói đã bị anh ta sờ mông, hiện tại mình lại cảm thấy đó đúng là sự thật."



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ "Cho nên nếu như cậu không đề phòng đối với loại tiểu nhân âm hiểm như anh ta thì nói không chừng cậu sẽ bị anh ta chiếm của hời lại còn bị anh ta trả đũa nữa đấy."



"Mình sẽ cố gắng giữ khoảng cách với anh ta, có thể không nói chuyện thì sẽ cố không mở miệng, không nói với anh ta một câu."



"Ừm."



Lý Hồng Anh lại đi đến nhà họ Lục nhưng đáng tiếc nhà họ Lục lại đóng cửa. Cô ta đứng ở bên ngoài gõ cửa vài cái, mẹ Lục đi ra mở cửa, trông thấy là cô ta, bà ấy mới nói: "Cô gái, hiện tại Thừa Dã nhà chúng tôi còn chưa muốn tìm vợ, về sau cô không phải lại đây nữa đây." Mẹ Lục muốn đóng cửa nhưng Lý Hồng Anh đã dùng tay giữ cửa lại, cô ta nói với mẹ Lục: "Bác gái, có phải mọi người cảm thấy cháu đột nhiên nói muốn gả cho đồng chí Lục Thừa Dã là một việc quá mức đường đột đúng không ạ? Cháu có thể thề rằng cháu thật sự rất muốn tìm được một người có thể trợ giúp và bảo vệ cho cháu, vừa lúc cháu gặp được đồng chí Lục Thừa Dã. Cháu rất thích anh ấy, cháu không có ý nghĩ gì khác cả, bác gái, bác nhất định phải tin tưởng cháu."



Mẹ Lục suy nghĩ một lúc, nếu như không phải bởi vì thành phần gia đình nhà bà ấy không tốt thì với diện mạo của con trai bà ấy, anh ta có thể tuỳ ý chọn bắt kỳ các cô gái nào khắp làng trên xóm dưới rồi.



"Cô gái, thế này đi, để tôi hỏi lại ý của Thừa Dã trước đã, cô cứ đi về trước đi."



Lý Hồng Anh suy nghĩ một lúc, không thể quá vội vàng, nếu không đối phương sẽ lại hoài nghi cô ta.



"Vậy được rồi, bác gái, bác truyền lời gửi đồng chí Lục Thừa Dã giúp cháu, cháu thật lòng rất muốn sống cùng anh ấy."



"Được, tôi sẽ chuyển lời, cô gái, cô cứ về đi."



Nói xong bà ấy cũng đóng cửa lại, Lý Hồng Anh chỉ có thể quay trở về đại đội Đào Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận