Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 099: Lén Lười Biếng 3

Ngày nào Đồng Kiến Tân cũng rót súp gà* cho bọn họ, nói rằng qua mấy ngày này, chính là thời điểm khổ tận cam lai*, có thể hưởng thụ lợi ích của trốn Đông rồi.



* Súp gà ở đây là chỉ "Súp gà cho tâm hồn" (Chicken Soup For the Soul), một cuốn sách của Jack Canfield.



* Khổ tận cam lai: qua vị đẳng sẽ đến vị ngọt, nghĩa là sau khi trải qua thời kỳ cực khổ sẽ đến thời kỳ an nhàn hưởng thụ.



Quả thật, thời điểm mệt nhất của nông dân cũng chính là những ngày này, đến thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa, thì muốn làm việc cũng không có để làm.



Lạc Tĩnh Nghiên trái lại không cảm thấy như thế nào. Ngoại trừ những khi ăn cơm ở Tri Thanh Điểm, thì những lúc ở dưới đồng cô và Lạc Trường Thiên đều uống nước ở trong không gian.



Le nào là bởi vì loại nước này, nên Lạc Trường Thiên mới chưa từng than mệt sao.



Có lẽ nước trong không gian của cô giống như nước Linh tuyển trong tiểu thuyết nhỉ, tạm thời cứ gọi nó là nước Linh tuyền đi.



Buổi trưa, những thanh niên trí thức mới vừa tan tầm đều ngồi ở trên bục đá trong sân để nghỉ ngơi. Lúc này bên ngoài có một người phụ nữ ưỡn cái bụng to bước vào, bộ dạng này nếu đo bằng mắt thì chắc đã mang thai được sáu bảy tháng.



Ánh mắt của cô ta đặc biệt đổ dồn vào mấy thanh niên trí thức nữ trước kia: "Mọi người vẫn khỏe chứ, tôi đến xem thử các cô như thế nào rồi, thời điểm thu hoạch vụ thu này là lúc mệt mỏi nhất, các cô nhất định phải kiên trì được a."



Lúc cô ta nói chuyện, trên mặt tràn đầy biểu cảm hả hê đắc ý, còn co tình sờ bụng của mình một cái. Cô ta không cần phải làm việc gì cả, ưu việt hơn so với những nữ thanh niên trí thức mệt chết mệt sống này nhiều. Cuối cùng ánh mắt của cô ta dừng lại ở trên người của Lưu Tuệ Phương. Vào lúc mấy thanh niên trí thức cũ này nhìn thấy cô ta, thì sắc mặt đều biến đổi, đặc biệt là Lưu Tuệ Phương, sắc mặt u ám ngay trong chớp mắt, khó coi vô cùng.



Thâm Như Ý nói rằng: "Cảm ơn Thúy Anh đã quan tâm, bọn tôi kiếm ngụm cơm để ăn dựa vào hai tay của chính mình, mệt một chút khó một chút cũng là điều bình thường, như thế thì sinh hoạt mới phong phú chứ. Nếu như việc gì cũng không làm, thì cần đến đôi tay này để làm gì, không phải là sẽ giống hệt những kẻ ăn hại sao."



Lưu Tuệ Phương nói: "Như Ý nói rất đúng, chúng tôi ít nhất cũng nuôi sống bản thân dựa vào chính mình. Không giống một số người nào đó chỉ biết dựa vào đàn ông, nếu như rời khỏi đàn ông, phỏng chừng sớm đã không thể sống được rồi. Quả là làm mất mặt những thanh niên trí thức nữ như chúng tôi."



Khương Thúy Anh nghe thấy những lời của Lưu Tuệ Phương, liền nắm lòng bàn tay lại một cách hung tợn, hai người này kẻ xướng người họa, rõ ràng là đang chửi thầm cô ta.



Cô ta đè ngọn lửa tức giận trong lòng xuống, bọn họ trải qua không tốt bằng cô ta, nên ghen tị với cô ta mà thôi.



Sau đó cô ta liền cười một cách khinh thường: "Kia Tuệ Phương, nhìn những lời cô đang nói kìa. Dựa vào đàn ông sao lại không tốt chứ, không cần phải tự mình làm việc đầu tắt mặt tối, mà cũng có lương thực để ăn có quần áo để mặc, bình thường còn có người hầu hạ chính mình. Những ngày tháng như thế mới gọi là hưởng thụ. Cô đó, khẳng định là không thê lĩnh hội được."



"Tôi không thể lĩnh hội cái gì?" Tính tình nóng nảy của Lưu Tuệ Phương lại bắt đầu nổi dậy, đứng lên liền bày ra tư thế như sắp đánh nhau với Khương Thúy Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận