Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 509: Hoá Giải Nghỉ Ngờ 2

Suốt đêm, cả hai mẹ con đều ngủ rất ngon.



Ngày hôm sau, Lạc Tĩnh Nghiên đã rời khỏi chuồng bò nhân lúc trời còn chưa sáng, tuyết rơi cả đêm, tuyết bên ngoài chạm đến mắt cá chân của cô, tuyết dày đặc liên tục rơi cho đến khi trời sáng hẳn.



Lạc Tĩnh Nghiên làm xong bữa sáng, sau khi ăn cùng Lạc Trường Thiên xong, bởi vì trời quá lạnh nên cô lại chui vào trong chăn, yên lặng chờ Tiết Ngạn Thần đến.



Không lâu sau, cô ở trong phòng nghe thấy bên ngoài có giọng nói hào hứng của các thanh niên trí thức: "Còn tưởng rằng sắp đi làm ruộng rồi, không ngờ lại có tuyết rơi. Trận tuyết này rơi thì có thể nghỉ ngơi một tháng."



"Lúc này tuyết rơi mà em còn vui mừng được, đã hơn nửa năm không làm việc, em nói xem lời này của em có ăn được hơn nửa năm không? Bánh ngô cũng sắp ăn không được, nếu không ra đồng kiếm tiền thì chờ mùa xuân đến ăn lá gặm vỏ cây đi."



Bị quở trách như vậy, thanh niên trí thức vừa rồi còn vui mừng vì tuyết rơi lập tức không nói lời nào, bên ngoài cũng không còn tiếng động.



Một lúc sau, Lạc Trường Thiên vui vẻ chạy vào tìm Lạc Tĩnh Nghiên: "Chị, đã lâu không có tuyết rơi, khó khăn lắm mới có được một trận, tuyết phủ bên ngoài dày lắm, chúng ta ra ngoài chơi ném tuyết đi."



Lạc Tĩnh Nghiên không có tâm trạng để chơi nên từ chối em trai: "Em đi tìm thanh niên trí thức khác chơi đi, chị sợ lạnh, muốn ở trong chăn."



Lạc Trường Thiên ồ một tiếng, hơi ủ rũ, sau đó lại chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Lạc Tĩnh Nghiên chợt nghe thấy cậu ở bên ngoài tìm Tôn Quốc Khánh chơi ném tuyết với mình, chắc chắn là Tôn Quốc Khánh đồng ý, bởi vì không lâu sau thì cô nghe được giọng hi hi ha ha cười nói đùa giỡn của hai người kia.



Lạc Tĩnh Nghiên nằm ở trong chăn, giường đất đang cháy, trong chăn ấm áp nhưng cô cũng không cảm thấy thoải mái lắm.



Hồ Béo và Hắc Hỗ cùng đi ra từ trong không gian, Lạc Tĩnh Nghiên giở 6 chăn lên, để cho hai người chúng nó chui vào ôm chúng nó, mỗi bên một con.



Hơi am trên người hai con mèo đều rất lớn, Lạc Tĩnh Nghiên ôm bọn chúng giống như ôm hai quả cầu lửa nhỏ.



Xoa vuốt bộ lông mềm mại bóng loáng của chúng, cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.



Đôi khi năng lực của động vật chính là chữa trị cho người, mặc dù năng lực này có hạn nhưng tóm lại vẫn có tác dụng. Cô ở trong phòng không đợi được Tiết Ngạn Thần đến, cũng không biết có phải anh đã quên lời mình nói ngày hôm qua hay không.



Trước kia anh nói đến tìm cô sẽ không nuốt lời, không biết bây giờ anh đang làm gì.



Cô xuống giường, mở cửa phòng ra, nhìn thấy bên ngoài là một màu trắng xóa, trong sân đã không còn bóng dáng của Lạc Trường Thiên nữa, ngược lại nhìn thấy Mạnh Bân và Tôn Quốc Khánh một người cầm chổi quét tuyết, một người cầm xẻng gỗ xúc tuyết.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay một chút, hiện tại đã là chín giờ sáng, cô lại nhìn cửa lớn của khu nhà ở của thanh niên trí thức, căn bản không có bóng dáng của Tiết Ngạn Thần.



Cô quyết định ra ngoài xem: "Hắc Hổ, chúng ta ra ngoài xem thử, không chừng có thể gặp được Ngạn Thần."



"Vâng, chủ nhân."



Cô mặc áo khoác vào, đeo khăn quàng cổ và đội mũ chuẩn bị đi ra ngoài, ban ngày Hỗ Béo không ra ngoài, nó nhảy lên giường, chui vào trong chăn am áp của Lạc Tĩnh Nghiên chuẩn bị ngủ.



Lạc Tĩnh Nghiên vừa muốn đi ra ngoài, Lạc Trường Thiên vừa thấy cô thì lại đi theo: "Chị à, chị muốn ra ngoài dắt mèo đi dạo thì đưa em đi cùng với." Lạc Tĩnh Nghiên thấy dáng vẻ đau khổ cầu xin của cậu thì đành phải mang cậu theo.



"Đi thôi.”



Lạc Trường Thiên ôm Hắc Hỗ lên, lấy tay vỗ nhẹ tuyết dính trên móng vuốt của Hắc Hổ: "Em đi chân trần vậy có lạnh hay không?"





Chuong 510: Giai Phap 1


Chuong 510: Giai Phap 1



Chuong 510: Giai Phap 1



Hắc Hỗ cho biết nó có khả năng chống đông bẩm sinh, chút nhiệt độ thấp này còn chưa đông được nó.



"Meo meo, meo meo..." Em không lạnh, em không lạnh.



Lạc Trường Thiên nghe được tiếng kêu của nó thì ôm nó vào trong lòng càng chặt hơn.



"Anh vừa nói em lạnh thì em lạnh đến mức kêu meo meo. Em đừng sợ, anh ôm em, sẽ sưởi am cho em."



Cậu nói xong thì cởi nút áo bông của mình ra, nhét Hắc Hỗ vào trong áo bông.



"Meo meo meo meo..." Có hơi khó chịu.



Nếu không phải vì cậu là em trai của chủ nhân thì tôi đã cho cậu ăn hai móng vuốt rồi.



Nó chống cự dùng móng vuốt đây Lạc Trường Thiên vài cái, Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Hắc Hỗ sẽ không sợ lạnh, em thả nó xuống đất là được."



"Nó thật sự không lạnh sao?"



Cậu nâng móng vuốt của Hắc Hồ lên nhìn lòng bàn chân của nó, bốn lòng bàn chân đều đen thui, cũng không nhìn ra cái gì, vì vậy nghe Lạc Tĩnh Nghiên nói thì lại thả Hắc Hỗ xuống mặt đắt.



Hắc Hỗ lấy lại được tự do thì vung móng vuốt nhỏ ra và chạy về phía trước, để lại một hàng dấu chân nhỏ hình hoa mai xinh đẹp trên nền tuyết trắng noãn.



Bọn họ đi đến khu rừng rậm, Lạc Trường Thiên muốn chơi ném tuyết, Lạc Tĩnh Nghiên chỉ có thể vừa chờ Tiết Ngạn Thần vừa chơi ném tuyết với cậu.



Không lâu sau, Lạc Trường Thiên lại nhìn thấy Lục Thừa Dã và Lục Tửu Nhi, hai người đều tự xách theo một bó củi nhỏ giữa băng tuyết dày đặc. Lục Tửu Nhi thấy Lạc Trường Thiên đang chơi ném tuyết với Lạc Tĩnh Nghiên thì cô bé cũng muốn đi chơi một lát, vì thế, cô ấy đưa củi cho Lục Thừa Dã.



"Anh, anh cầm củi về nhà trước đi, em muốn chơi với bạn em một lát." "Được."



Lục Thừa Dã nhận lấy củi trong tay Lục Tửu Nhi, để Lục Tửu Nhi ở đây chơi.



"Có thể chơi ở đây nhưng phải nhớ về nhà trước bữa trưa."



"Em biết rồi anh trai."



Sau khi Lục Thừa Dã rời đi, Lục Tửu Nhi chạy về phía hai người đang ném tuyết.



"Chị Tĩnh Nghiên, anh Trường Thiên, em cũng muốn chơi ném tuyết với hai người."



"Được." Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên cùng trả lời, Lạc Trường Thiên nhân lúc Lục Tửu Nhi chưa chuẩn bị thì ném một quả cầu tuyết về phía cô bé.



"Anh Trường Thiên, anh dám đánh lén em, hừ, xem em đánh bại anh như thế nào." Cô bé cũng lập tức tạo một quả cầu tuyết ném về phía Lạc Trường Thiên.



Trước khi kịp nhận ra thì đã đến giữa trưa, Lạc Irường Thiên chơi ném tuyết đã mệt, bụng kêu ùng ỤC.



"Chị, chúng ta nên về nhà nấu cơm thôi.”



Lục Tửu Nhi cũng phải về nhà: "Anh trai em bảo em về trước bữa trưa, em cũng phải về, hẹn gặp lại chị Tĩnh Nghiên, hẹn gặp lại anh Trường Thiên.”



“Tạm biệt!"



"Tạm biệt!"



Lạc Tĩnh Nghiên vẫn không đợi được Tiết Ngạn Thần, chẳng lẽ là Tiết Ngạn Thần quên lời anh nói ngày hôm qua rồi sao?



Cô hơi thất vọng, cũng hơi giận dỗi, cô gọi Lạc Trường Thiên: "Tiểu Thiên, chúng ta về nhà nấu cơm."



Bọn họ trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức, rửa tay xong thì hai chị em lập tức đi vào phòng bếp làm việc.



Không lâu sau, Đồng Kiến Tân và Triệu Quân từ bên ngoài trở về, hai người tiến vào sân của khu thanh niên trí thức, vừa đi vừa nói chuyện.



"May mắn là đến kịp lúc, nếu không thì cái ông lão Triệu kia sẽ bị đập nát rồi."



"Ai, trận tuyết này rơi đột ngột quá, lại dày như vậy, những căn nhà lâu năm không tu sửa kia nhất định sẽ không chịu nổi, cũng may là trong thôn có tổ chức đội Cứu viện."



Lạc Tĩnh Nghiên nghe bọn họ nói chuyện thì hình như bọn họ tham gia vào đội cứu viện và có liên quan đến trận tuyết lớn lần này, không biết Tiết Ngạn Thần có phải cũng vì tham gia đội cứu viện hay không nên hôm nay mới không đến.





Chuong 511: Giai Phap 2


Chuong 511: Giai Phap 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận