Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 301: Thời Khắc Lịch Sử 2

Chuong 301: Thoi Khac Lịch Sử 2



Lúc này nhìn Lạc Tĩnh Nghiên thì tưởng bình tĩnh nhưng trong lòng đã cảm thấy vô cùng ngọt ngào.



"Anh để em xuống trước đã."



Anh không đồng ý: "Ôm thêm lát nữa, đây là thời khắc lịch sử cần phải kỷ niệm, anh không muốn buông tay."



"Vậy được rồi." Tùy anh thôi.



Anh chỉ ôm cô chứ không làm gì khác. Anh hưng phần đi tới đi lui trên nền tuyết, hai mắt nhìn cô chằm chằm không dời đi tầm mắt.



Một lát sau, Lạc Tĩnh Nghiên nói: "giờ bỏ em xuống đi, có kỷ niệm thời khắc ý nghĩa cũng không thể ôm mãi không làm gì. Trong lòng chúng ta có thể nhớ rõ là được. Anh thả em xuống, em còn có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”



Lúc này Tiết Ngạn Thần mới thả cô xuống, nhưng bàn tay vẫn ôm lấy bả vai cô như cũ. Anh nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì, em nói đi.”



Lạc Tĩnh Nghiên khôi phục lại thái độ nghiêm trọng hỏi anh: "Nếu chúng ta làm người yêu, sau này nhất định cũng sẽ kết hôn đúng không?"



"Đó là dĩ nhiên, phá trinh của người yêu mà không kết hôn chính là lưu manh. Tiết Ngạn Thần anh tuyệt đối sẽ không giở trò lưu manh với bất kì ai, càng không giở trò lưu manh với em."



"Vậy được, một khi đã vậy, em muốn nói cho anh biết một vài chuyện trước giờ anh không biết về em. Chõ này không tiện, chúng ta trở về rồi nói."



"Được."



Tiết Ngạn Thần buông cô ra. Hai người cùng đi về khu nhà ở của thanh niên trí thức.



Nửa đường gặp được Lạc Trường Thiên: "Chị, anh Tiết, sao hai người về rồi? Chúng ta quay lại chơi ném tuyết đi, em vẫn chơi chưa đủ."



"Không chơi nữa." Tụi chị mệt rồi, hôm nay không thể chơi với em nữa, em về tìm những người khác chơi đi.



Lạc Trường Thiên mất hứng nói: "Vậy được rồi.



Bọn họ về tới khu nhà ở của thanh niên trí thức, Lạc Tĩnh Nghiên nói với Lạc Trường Thiên: "Chị muốn nói chuyện riêng với anh Tiết, em qua ký túc xá nam chơi, khi nào chị kêu em về thì em về."



"Dạ."



Đuổi Lạc Trường Thiên đi xong, Lạc Tĩnh Nghiên xoay người thì phát hiện Tiết Ngạn Thần đã rót cho cô một ly nước âm: "Làm am tay đi."



"Cảm ơn." Lạc Tĩnh Nghiên nhận lấy cái ly, lòng bàn tay nhanh chóng am lên. Bọn họ ngồi trên giường đất, mặt đối mặt.



Em có bí mật quan trọng muốn nói với anh.



"Kỳ thực lúc trước tình huống ba mẹ mà em nói với anh là giả, em và em trai vốn không cần xuống nông thôn. Nhưng vì ba mẹ phạm sai lầm trong lập trường cách mạng nên bị giáng chức, bọn em mới phải xuống nông thôn.



"Anh Tiết, thực xin lỗi, bây giờ em mới có thể nói chuyện này cho anh. Nếu anh đổi ý, em có thể trả lại đồ anh đã mua cho em hoặc đổi thành tiền trả anh. Anh sẽ không lỗ, em còn phải nói xin lỗi anh, em không nên làm phiền anh nhiều ngày như vậy.



Nói xong, cô nhìn về phía Tiết Ngạn Thần. Nhưng cô không nhìn ra bất kì vẻ mắt mát hay thất vọng gì trên mặt anh, anh vô cùng bình tĩnh: "Anh Tiết, chẳng lẽ anh không cảm thấy bất ngờ sao?"



"Có chút bất ngờ, nhưng anh cũng không cảm thấy nó là trở ngại khi chúng ta ở bên nhau."



Anh còn bí mật chưa nói cho Lạc Tĩnh Nghiên biết về nghề nghiệp của anh.



Tĩnh Nghiên, thực xin lỗi, tha thứ cho anh có một số chuyện không thể nói với em.



Lạc Tĩnh Nghiên là người con gái mà anh đã chắc chắn, dù sao này có ra sao anh cũng phải cưới cô làm vợ.



“Tĩnh Nghiên, em là cô gái mà anh thích nhất, trước giờ anh chưa từng có cảm giác này đối với người con gái nào khác. Anh đã chắc chắn em, muốn cùng em kết hôn cả đời. Dù có chuyện gì cũng sẽ không ngăn cản được chúng ta. Tĩnh Nghiên, khi nào chúng ta kết hôn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận