Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1067: Sớm Về Nhà 2

Ở bên này chỉ có hơn hai mươi công binh, số lượng máy thăm dò mìn cũng ít và chất lượng cũng tương đối lạc hậu, muốn vượt qua khu bãi mìn không dễ.



Khi lính công binh làm việc, các binh chủng khác có thể nghỉ ngơi một lát, chỉ cần để lại đội ngũ phối hợp làm việc với lính công binh đồng thời bảo vệ lính công binh là được.



Tiết Ngạn Thần chỉ huy chiến đấu cả đêm đã rất mệt mỏi rồi, nhưng anh không nghỉ ngơi mà đi tìm vợ.



"Việc chiến đấu tiến hành thế nào rồi, tối qua em nghe thấy tiếng súng”



"Quân địch đã bị đánh lui về rồi, theo như tin tức nhân viên tình báo của chúng ta lấy được, lương thực và vũ khí mới được chuyển đến của bên đó chỉ trong một đêm đột nhiên biến mắt. Đây là cơ hội để đánh lùi bọn chúng trở về nhưng phía trước vẫn còn khu vực bãi mìn, chúng ta còn phải tìm đào gỡ mìn thì người của chúng ta mới an toàn đi qua, đánh đuổi bọn chúng về nhà của chúng."



Lạc Tĩnh Nghiên nghe xong lời anh nói, trong lòng thấy được an ủi, sự nỗ lực của cô ấy không he lãng phí.



Vừa ngước mắt liền thấy người đàn ông nhìn cô với ánh mắt thăm dò, cô cười: "Em biết anh muốn hỏi gì."



"Vợ ơi, thật sự là em làm ư?”



"Vâng." Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu: "Tối hôm qua em lén tới bên chỗ bọn chúng, thu hết lương thực và vũ khí của bọn chúng vào trong không gian, em vốn muốn tìm anh bàn bạc xem làm sao để lấy chỗ vũ khí đó ra cho chiến sĩ bên mình dùng, nhưng vũ khí rút cục cũng có xuất xứ nước ngoài, nếu như mang ra e rằng sẽ dẫn tới nhiều phiền phức. Dù sao bên đó đã không còn lương thực và vũ khí, cho dù em không đưa vũ khí ra được, thì chúng ta ở bên này vẫn có thể đánh chúng ôm đầu chạy trối chết."



Tiết Ngạn Thần cảm thấy lời vợ nói đúng, vợ mạo hiểm sang bên đó đã giúp đỡ họ rất nhiều rồi, nếu như đưa những vũ khí này ra, nói không rõ là lợi hay hại, không chừng không đưa lại tác dụng tốt mà còn có thể dẫn tới nhiều tranh cãi và phiền phức xung quanh chỗ vũ khí đó, làm loạn lòng quân.



Anh nắm tay Lạc Tĩnh Nghiên,"Vợ à, một mình em đi cũng quá nguy hiểm."



"Không sao, thực ra, thực ra em còn có một chuyện muốn nói với anh. Anh còn nhớ em nuôi mèo không?” Lạc Tĩnh Nghiên đã nói với anh về chuyện không gian thì cũng không định giấu giếm về chuyện hai con mèo.



"Em nói Hắc Hỗ à, nó nhất định là một con mèo rất không tầm thường." "Không chỉ Hắc Hổ, còn có Hỗ béo nữa. Hắc Hỗ và Hỗ béo đều có bản lĩnh đặc biệt..."



Tiết Ngạn Thần sau khi tìm hiểu về không gian và hai con mèo của Lạc Tĩnh Nghiên xong, càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Nếu bên địch lại vận chuyển lương thực và vũ khí tới, em vẫn có thể qua đó thu vào trong không gian, chúng ta sau này tìm cách lấy ra sau, để cho các nhà khoa học bên mình tiền hành nghiên cứu."



Anh vẫn lo lắng cho vợ: "Người bên đó giết người không chớp mắt."



"Không sao, không gian của em có chức năng an mình, sẽ không bị bọn chúng phát hiện đâu.”



Lạc Tĩnh Nghiên đột nhiên nhớ lại khu vực bãi mìn anh vừa nói, gỡ mìn không dễ, không bằng làm cho chúng nỗ tan ở chính chỗ đó.



"Ngạn Thần, hai con mèo của em có thể tìm kho báu, chắc cũng có thể tìm mìn. Cơ thể Hồ béo lại còn vững chắc hơn cả thép cứng nhất, có thể giam lên mìn cho nỗ mà không sợ bị vỡ tan."



Cô cố ý hỏi mèo đáng yêu trong không gian: "Hắc Hồ, Hỗ béo, các em làm được nhỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận