Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1079: Hoảng Hốt Bất An 1

Đợi đến khi Thịnh Du Van phát hiện ra cô ta, ngang đầu nhìn cô ta, cô ta vô thức che mặt mình, cô ta hiện vẫn chưa ý thức được rằng mình đang có biểu hiện của sự chột dạ.



Thịnh Du Van lúc này đã vỗ về con gái xong, hỏi cô ta:



"Chị muốn mua rau ạ?"



Tiết Ninh Nam còn đang ngắn ngơ, nghe Thịnh Du Vẫn gọi cô ta mới hồi tỉnh lại, nhưng tạm thời vẫn chưa bỏ bàn tay che mặt xuống.



Tầm mắt của cô ta rơi vào trên khuôn mặt Thịnh Du Văn, khi nãy đối phương cúi đầu cô ta đã phát giác ra là đối phương rất giống người nhà họ Tiết, giờ đối mặt với nhau, ngũ quan của người ta hoàn toàn hiện ra trước mắt, cô ta không kìm được mà trợn mắt.



Quá giống!



Người phụ nữ trước mặt trừ việc làn da hơi đen, còn ngoại hình thì lại giống với mẹ cô ta và chị cả cô ta như đúc, nghĩ tới việc mình không giống người nhà họ Tiết, một suy nghĩ mơ hồ đột ngột nảy ra trong ý thức của cô ta, cô ta không kìm được mà tim đập chân run.



Cô ta lắp bắp nói với Thịnh Du Văn: "Tôi, tôi không mua gì, chỉ xem xem."



Nói xong câu này, vẻ mặt cô ta hoảng hốt, đi như trốn chạy.



Thịnh Du Vãn cảm thấy khách hơi kì quặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vì bán rau ở đây thường gặp nhiều người khách muốn mua rồi lại không mua, đó là chuyện thường tình của con người, cô ấy tiếp tục bán rau.



Tiết Ninh Nam chạy một hơi ra khỏi chợ, đi xa rồi mà khuôn mặt người phụ nữ vừa nãy vẫn hiện lên trong đầu không thể nào xua đi được.



Trái tim cô ta đập điên cuồng, cảm giác vô cùng sợ hãi cũng không bằng cái cảm giác này, giống như là một thứ thuộc về mình từ rất lâu đột nhiên bị mắt đi Vậy.



Cô ta đứng bên đường hít từng ngum khong khi mat lanh,tam tình mới dần bình tĩnh trở lại.



Vừa nãy, khi cô ta phát hiện ra người phụ nữ giống với mẹ và chị mình, cô ta không biết sao lại hoài nghi người phụ nữ đó và mình lúc nhỏ đã bị bế nhắm.



Nếu chỉ dựa vào ngoại hình thì rất ít người có suy nghĩ này, đứa con nào sẽ hoài nghi mình không phải do cha mẹ sinh ra chứ?



Nhưng cô ta vừa nãy lại có cảm giác này.



"Không phải, không phải đâu."



Cô ta cố gắng thuyết phục bản thân, an ủi chính mình, người phụ nữ đó không có quan hệ gì với nhà cô ta, cô ta trăm phần trăm là con ruột của ba mẹ mình, ngoại hình giống nhau hoàn toàn không có ý nghĩa gì, chỉ là trùng hợp mà thôi.



Tự an ủi bản thân như thế một lúc, cảm giác sợ hãi vừa nãy dường như giảm bớt đi một chút, tim đập cũng chậm lại.



Cô ta chuẩn bị về nhà, sau đó một thời gian dài sẽ không đến chợ này nữa.



Tuy nhiên, cho dù cô ta tìm trăm cách thuyết phục bản thân, thì chuyện ban nay đã in sâu vào tiềm thức, cho dù cô ta không cố ý nghĩ đến chuyện này nữa, trong đầu cũng sẽ bất giác luẫn quần hình dáng của Thịnh Du Vẫn.



Cô ta cưỡng ép bản thân không để ý đến nữa, về tới nhà rồi mà tâm vẫn không yên. Cô ta chuẩn bị đi nấu cơm thì mới phát hiện ra mình chỉ mua gạo mà không mua rau.



Cô ấy nhìn sang nhà hàng xóm sát vách, đi sang hàng xóm mượn một chút.



Ai ngờ cô ta vừa vào cổng nhà hàng xóm, sắc mặt người vợ quân nhân đó liền không vui, chỉ là ngại không đuổi cô ta đi.



"Ninh Nam, cô có việc gì?”



Tiết Ninh Nam nhìn rau cải thìa chị ta trồng trong vườn nhà,"Chị dâu, nhà em hết rau, em vừa nãy đi chợ lại quên mua rau, em có thể nhổ một ít rau nhà chị không?"



Người vợ quân nhân lạnh mặt: "Ninh Nam, thật ngại quá, rau nhà chúng còn không đủ ăn, không thể cho cô."



Thấy đối phương đã nói vậy, Tiết Ninh Nam cũng sam mặt: "Em hôm qua còn thấy chị cho chị dâu Trương rau, đấy là ăn không hết đúng không?”



Cô ta thuận miệng làu bàu một câu, chuẩn bị rời đi, người vợ quân nhân này nghe thấy không hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận