Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 686: Tìm Cách 1

Chuong 686: Tim Cach 1



Chẳng lẽ cô ta không thể dùng suy nghĩ để điều khiển không gian?



Không thể nào, sau khi Trang Phi Phi khóa không gian lại là có thể dùng suy nghĩ để điều khiển không gian một cách tự nhiên, tại sao tới lượt cô ta thì lại không được chứ?



Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, vừa rồi mình đọc chữ "Vào” xong, mới qua nhiều lắm là khoảng một giây thôi đã mở mat rồi, chắc chắn là cô ta quá gấp, thời gian cho quá ngắn, không gian còn chưa phản ứng đón nhận cô ta kịp, cô ta thử lại lần nữa là được.



Thế là cô ta lại nhằm mắt, đọc tham trong lòng: "Vào".



Lần này cô ta đợi khoảng một phút, đợi đến khi cô ta mở mắt ra, phát hiện minh vẫn ở vị trí cũ, mọi thứ xung quanh đều không hề có bất kỳ thay đổi gì.



"Chẳng lẽ thời gian vẫn chưa đủ dài?" Cô ta tự lắm bẩm.



Cũng may là cô ta có kiên nhẫn, cũng dư dả thời gian, đọc tiếp là được.



Lần thứ ba cô ta đợi năm phút, nhưng mở mắt ra cô ta vẫn ngồi tại chỗ.



Cô ta cương quyết kềm chế lòng hấp tấp của mình, không sao, đọc lại lần nữa.



Lần thứ tư cô ta đợi mười phút, mở mắt ra vẫn như cũ. Lần thứ năm, sau khi nhằm mắt lại thì chờ mười lăm phút, cô ta còn chưa mở mắt, đưa tay sờ qua thấy cỏ tranh khô bên cạnh - lại thất bại!



Cô ta hơi cuống lên, vỗ một phát xuống đất: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”



Rốt cuộc là phải sử dụng không gian như thế nào?



Sau một lát, cô ta thở dài, cô ta chỉ biết cướp không gian chứ không biết cách sử dụng không gian.



Phải rồi, trên người cô ta còn có hệ thống không gian chuyên nghiệp mạnh, hỏi hệ thống chẳng phải sẽ biết ngay sao.



Nhớ tới thì cũng thấy lạ, cô lấy được không gian của Trang Phi Phỉ lâu như vậy, thế mà hệ thống của cô ta cũng không lên tiếng một câu nào, hệ thống chết tiệt đang làm cái gì vậy?



Tiếp đó, cô ta dùng suy nghĩ để gọi hệ thống: [Hệ thống, hệ thống ra đây nhanh lên, tao có vấn đề muốn hỏi. ]



Nhưng không có tiếng đáp lại cô ta.



[Hệ thống, hệ thống, mày chết ở đây rồi, mau ra đây coil]



Vẫn không có tiếng trả lời cô ta.



"Hệ thống chó chết!" Cô ta mắng to.



Bình thường cô ta không nói chuyện nhiều với hệ thống, không liên quan đến chuyện không gian thì cơ bản là họ không nói câu nào, bình thường hệ thống cũng có thái độ lạnh nhạt, nhưng chỉ cần cô ta chủ động nói chuyện, bát kể là thái độ nào thì hệ thống đều sẽ ít nhiều trả lời câu hỏi của cô ta, huống chỉ hôm nay là lúc cô ta có được không gian, chắc hẳn hệ thống sẽ trở nên sôi nổi hơn mới phải, không ngờ hôm nay thế mà lại không thèm quan tâm tới cô ta.



"Thứ vô dụng gì đâu không!" Cô ta lại mắng.



Thôi được rồi, không gọi hệ thống ra được, chỉ có thể tự tiếp tục nghĩ cách thôi.



Cô ta chống cằm suy tư một lát, thầm nghĩ có lẽ là không gian này khá đặc thù, dùng cách thông thường thì cơ bản là không vào được.



Có thể là tư thế vào không gian của cô ta không đúng, không được ngồi, thế thì cô ta đứng lên chắc là được.



Nhưng mà thử mấy lần, đứng nghiêm, đứng nghiên, đứng một chân, bất kể có đứng thế nào cũng không được.



Đứng không được, ngồi cũng không được, thế thì cô ta nằm, sự thật cho cô ta biết, cho dù cô ta có nằm thẳng, nằm nghiêng, nửa nằm, hay là nằm sắp, cửa không gian vẫn không rộng mở với cô ta.



Cuối cùng, thế mà cô ta còn làm tư thế trồng cây chuối, vẫn không được. Bất giác đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, cô ta vẫn không vào trong không gian được, tức đến mức lồng ngực của cô ta phập phòng dữ dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận