Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 328: Nhận Được Thư 2

Phạm Tĩnh Lan nói: "Mẹ, không phải là mẹ không cho con đánh Xuân Minh sao, sao mẹ lại đánh anh ấy?"



Mẹ Lại cưỡng từ đoạt lý: "Con trai của tôi, tôi muốn đánh sao thì đánh, chỉ có cô là không được đánh."



Nói xong, mẹ Lại cảm thấy buồn nôn, đi ra ngoài rửa sạch.



Phạm Tĩnh Lan nói với bí thư chi bộ Lại: "Ba, ba là bí thư chi bộ của một thôn, ba nói thử xem mẹ nói có đúng không? Mẹ có thể đánh trả dạy dỗ Xuân Minh, còn con chỉ có thể bị Xuân Minh ăn hiếp." Bí thư chi bộ Lại lạnh lùng nói: "Ở trong nhà, ba không phải bí thư chi bộ, con là con dâu nhà họ Lại, phải nghe mẹ chồng của con nói."



Sau khi Phạm Tĩnh Lan rửa sạch những thứ dơ bản trên người và trên giường đất xong, cô ấy định nghỉ ngơi một lát, nhưng Lại Xuân Minh quấy rối không cho cô ấy nghỉ ngơi, cô ấy lại không thể bỏ mặc Xuân Minh, chỉ có thể yên lặng chịu đựng uất ức.



Bảy ngày sau, thư mà Tiết Ngạn Thần viết gửi về nhà cuối cùng cũng đến bưu cục Bắc Kinh, người tiến hành phân loại thư tên là Ngô Nguyệt Anh cùng một người phụ nữ trung niên khác tên là Trần Thu Lan, Ngô Nguyệt Anh chính là thim hai của Trần Tiểu Nguyệt.



Ngô Nguyệt Anh nhìn thấy cái tên quen thuộc trên phong thư, liền chỉ vào tên trên đó, trò chuyện với Trần Thu Lan.



"Tên tiểu tử này, hiện tại đang làm thanh niên trí thức ở bên Đông Bắc, tướng mạo cũng không tệ, nhưng mà trên người lại có bệnh kín, không thể sinh em bé, cô nói xem, cho dù trông có đẹp trai tuần tu ra sao, nhưng mà ga cho cậu ta thì phải sống như góa phụ cả đời, không đáng chút nào."



Quan hệ giữa Trần Thu Lan và mẹ Tiết cũng không tôi, bà ấy đương nhiên phải nói đỡ cho Tiết Ngạn Thần rồi.



"Mây cái này chị nghe ai nói vậy? Quan hệ giữa tôi và mẹ của Ngạn Thần cũng khá tốt, có người nói trên người Ngạn Thần có tật xấu, nhưng mẹ cậu ấy nói căn bản không có chuyện này, thằng bé nhà chị ấy vẫn luôn rất khỏe mạnh, thân thể rất tốt, trong số những đứa trẻ trong khu chỗ bọn họ, không có đứa nào có thể trạng tốt hơn cậu ấy cả, sau đó cậu ta đi lính, hàng năm đều lập công được khen ngợi, cũng không biết vì sao lần trước lại xuất ngũ, bị điều xuống làm thanh niên trí thức."



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



Ngô Nguyệt Anh lập tức nghi ngờ: "Không phải là khi còn nhỏ, bởi vì quá nghịch ngợm nên cậu ta ngã từ tường xuống, nện trên một cục đá, lại đúng lúc bị thương chỗ đó hay sao? Tôi còn nghe nói là rất nghiêm trọng, phỏng đoán chỗ đó của đứa bé kia sẽ bị phế đến hết cả đời, cô của con tôi làm bác sĩ trong bệnh viện, là cô ấy nói cho tôi biết đó."



Trần Thu Lan lắc đầu, hỏi Ngô Nguyệt Anh: "Cô của con chị làm ở khoa nào trong bệnh viện?"



"Khoa phụ sản."



"Khoa phụ sản à, cô ấy biết chuyện này rõ ràng như vậy, nhất định là cô ấy nhằm lẫn đứa bé khác với Ngạn Thần rồi. Sức khỏe của đứa nhỏ Ngạn Thần này vẫn luôn rất tốt, khi còn nhỏ có lẽ là từng vào bệnh viện vì phát sốt hay cảm lạnh gì đó, nhưng tuyệt đối không phải là do từng bị thương chỗ đó như chị đã nói." "Thì ra đều là giả, ai da, cô nói xem, một thanh niên như vậy, sao nhiều năm như vậy vẫn chưa lấy vợ chứ."



"Cũng là do những người không hiểu tình hình như các chị nghĩ như vậy thôi, đứa nhỏ Ngạn Thần kia không phải là không tìm được vợ, mà là người ta không muốn tìm. Nếu không, Minh Tuệ đã sớm được am cháu rồi."



"Cũng đúng, cũng đúng."



Ngô Nguyệt Anh đứng cạnh hua theo, dần dần rơi vào trầm tư.



Nhà họ Tiết.



Mẹ Tiết vừa nhận được bưu kiện và bưu tín từ Tỉnh Cát gửi đến, vui vẻ mang về nhà.



Lúc này đã là chạng vạng, ba Tiết cũng vừa mới tan làm về nhà từ đơn vị, đang ngồi đọc báo trên sô pha ở phòng khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận