Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 154: Một Con Mèo Khác 2

Lạc Tĩnh Nghiên vuốt vuốt bộ lông của nó bày tỏ an ủi.



"Đừng buồn, nó nhất định lại vẫn ở một nơi nào đó trên thế giới này, nói không chừng ngày nào đó chúng ta có thể nhìn thấy nó. Đúng rồi, lúc hai bọn em tới đều là đi đến hiện đại sao?"



"Ừm, đương nhiên rồi. Bởi vì chủ nhân chết đi, hình thành nên một lối đi không gian, em cùng với linh hồn của chủ nhân cùng nhau tiến vào lối đi không gian, mới có thể đi theo chủ nhân đến nơi này, về sao lối đi không gian về sau biến thành chủ nhân của không gian, em liền sống ở trong không gian này."



"Hóa ra là như vậy."



Lạc Tĩnh Nghiên đột nhiên nghĩ ra, nếu Hỗ Béo muốn đến nơi này, nhất định cũng cần thông qua lối đi không gian, sau đó tiến vào đến một không gian nào đó. Trong quyển sách này, ngoại trừ cô, còn có nữ chính cũng có không gian, liệu có phải Hỗ Béo đang đợi nữ chính ở trong không gian hay không?



Cô rất muốn để cho hai con mèo nhỏ đoàn tụ một lần nữa, nhưng mà cô với nữ chính tất không thể chung sống hoà bình.



Cô không có nói cho Hắc Hỗ nghe phỏng đoán của mình, chờ nữ chính đến đây, sau khi xác định bên trong có một con mèo nhỏ khác giống như Hắc Hỗ hay không đã rồi tính.



Cô ôm chặt Hắc Hồ, nhẹ nhàng vuốt vuốt bộ lông mềm mại bóng loáng của nó: "Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi, về sau chúng ta từ từ tìm Hồ Béo, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ xuất hiện ngay trước mặt em thôi."



"Vâng, chủ nhân."



Tống Anh Lan phát sầu không biết nên làm thế nào để trả số tiền nợ nhà họ Trương và nhà họ Hồ, nếu là không trả, sợ bọn họ lại nháo, cô ta sẽ phải chịu phạt.



Cô ta không có cách nào khác, chỉ có thể lại đi tìm Lại Xuân Minh.



Tới chạng vạng Lại Xuân Minh tan tầm trở về, đặc biệt đi ngang qua khu nhà ở của thanh niên trí thức, hi vọng có thể nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên, thuận tiện lại đi vào quan tâm một phen.



Lại nhìn thấy được Tống Anh Lan ở cổng, Tống Anh Lan ngăn xe của anh ta lại.



"Anh Xuân Minh, anh giúp em đi, em không biết nên làm cái gì bây giờ."



Lại Xuân Minh cảm thấy mắt hứng, nhìn nhìn xung quanh, nhắc nhở Tống Anh Lan: "Đừng để người khác nhìn thấy hai chúng ta ở cùng một chỗ. Buổi sáng ngày mai, gặp ở chỗ cũ."



"Ứm."



Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hai người đi tới căn phòng rách nát trước thường xuyên hẹn như đã định, vừa thấy mặt liền không nhịn được ôm hôn lấy nhau.



"Anh Lan, anh nhớ em muốn chét."



"Anh Xuân Minh, em cũng nhớ anh."



Rất nhanh, bên trong liền vang lên âm thanh khó nói lên lời.



Tống Anh Lan nói: "Anh Xuân Minh, lần này em không đi thành công, là vì ta bị người ta báo cáo. Anh Xuân Minh, nhà họ Trương với nhà họ Lưu đều đòi tiền em, tổng cộng 120 đồng, em không trả nổi làm sao bây giờ?"



"Anh Lan, hiện tại đừng nói những lời làm ảnh hưởng tới cảm xúc, chờ lát nữa rồi hãy nói chuyện này.”



Cuối cùng, Lại Xuân Minh chiếm được thỏa mãn, vỗ vỗ mông Tống Anh Lan.



"Cũng là kỹ nữ nhỏ như em giỏi, giỏi hơn bà vợ trong nhà anh.”



Tống Anh Lan ngồi trên đùi của anh ta, ôm cổ anh ta, tiếp tục quyến rũ: "Anh Xuân Minh, anh nói xem em nên làm cái gì bây giờ?"



Lại Xuân Minh chỉ nghĩ muốn ăn không ngồi chơi, căn bản sẽ không trả tiền giúp Tống Anh Lan.



"Anh Lan, trước tiên cứ nghĩ cách trả tiền nhà họ Lưu đã."



"Anh đã nói, muốn em gả cho Trương Bảo Quốc, mà em ghét anh ta, anh ta không có điểm nào có thể so với anh."



"Mà anh không thể cưới em được.”



"Anh nghĩ cách cho em đi."



Lại Xuân Minh suy tư một hồi, nói: "Cách thì lại có, phải xem xem em có bằng lòng hay không."



Anh ta muốn biến Tống Anh Lan thành tảng đá kê chân cho con đường thăng chức của mình.



"Là cách gì?"





Chuong 155: Luc Tuu Nhi 1


Chuong 155: Luc Tuu Nhi 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận