Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 430: Gặp Được Lại Xuân Dương 1

Lạc Tĩnh Nghiên không để ý nhiều đến việc này, bởi vì cô không có ý định rời khỏi đây trong thời gian ngắn, hơn nữa bởi vì thân phận đặc biệt của mình, bị điều tra ra, có lẽ sẽ không còn cơ hội.



“Tôi không báo danh."



"Tôi cũng muốn báo danh, nhưng tôi cảm thấy không có hi vọng. Cũng giống như cơ hội về thành phố lần trước, chúng ta chỉ là những người mới đến, dường như chỉ có trong mơ chạm được tới nó mà thôi."



Buổi tối, Trang Phỉ Phỉ đến nhà Bí thư Lại mang theo một bao thuốc lá Đại Tiền Môn và một phong bì đựng mười tờ giấy thống nhất.



Khi Bí thư Lai nhìn thấy những thứ kia, nói ông ta không dao động là nói dối. Nhưng ông ta đã hứa với Lại Xuân Thảo và Triệu Văn Tùng. Cơ hội lần này sẽ được trao cho Triệu Văn Tùng và anh ta cũng đã đồng ý, tặng Lại Xuân Thảo sinh lễ 100 nhân dân tệ, ngày mai sẽ nhận được giấy chứng nhận.



Trong lúc nhất thời, trong đầu Tiết Ngạn Thần xuất hiện hai suy đoán.



Một là, đối phương cũng giống anh, được cấp trên phái đến để tìm mẫu nguyên liệu bị đánh cắp, nhưng vì lý do nào đó, quân đội không thông báo trước cho anh ta và Triệu Quân. Có lẽ là để giữ bí mật danh tính của họ một cách tốt hơn.



Nếu đúng là như vậy, tốt nhất anh nên coi đối phương như một người bình thường, cho dù có gặp mặt, cũng không thảo luận những chuyện liên quan đến nhiệm vụ lần này, tiếp tục thực hiện bổn phận, làm tốt công việc của chính mình.



Thứ hai, đối phương được phe địch phái đến để tìm kiếm chiếc huy hiệu đặc biệt bị mắt tích, điều này có nghĩa là trong số họ có kẻ phản bội, kẻ đó đã truyền tin tức cho kẻ thù, từ đó chúng mới có thể ra tay. Vậy nên, không biết rằng liệu kẻ phản bội có nói cho đối phương biết về nhiệm vụ bí mật mà hẳn và Triệu Quân đang thực hiện ở đây hay không.



Trong quân đội chỉ có hai người biết mục đích thực sự của anh và Triệu Quân khi tới đây, anh hy vọng kẻ phản bội sẽ không phải là một trong hai người đó.



Anh đoán nếu là khả năng thứ nhất thì có thể yên tâm, nhưng nếu là khả năng thứ hai thì sẽ rất nguy hiểm.



Nếu là loại thứ hai, vậy thì đối phương chỉ cử một người đến đây, hay là có đồng bọn khác? Vậy chúng ở đâu? Có bao nhiêu người, chúng sẽ đến một cách công khai hay giả dạng người khác bí mật làm điều gì đó?



Anh suy nghĩ một lúc, tính tới mọi khả năng, nhưng điều quan trọng nhất hiện tại là phải tìm ra danh tính của đối phương trước.



Để xác định xem anh ta là thù hay bạn.



Anh và Lạc Tĩnh Nghiên đã bó lại số củi mà họ nhặt được, Lạc Tĩnh Nghiên cũng không có ý định ở trên núi quá lâu, cô xách bó củi chuẩn bị xuống núi.



Tiết Ngạn Thần nói: "Bó này của anh vẫn chưa đủ, anh sẽ nhặt thêm một ít. Dù sao cũng chỉ đi một chuyến. Có thể nhặt càng nhiều càng tốt."



Lạc Tĩnh Nghiên nghe xong lại đặt củi xuống cùng anh nhặt củi.



"Được rồi, chúng ta cùng nhau nhặt đi. Nhặt thêm nữa, anh cũng vác không nỗi."



"Anh thậm chí còn có thể cõng thêm em đấy." Người đàn ông Cười nói.



"Vậy lát nữa anh vác đi, em sẽ nhặt."



"Được rồi."



"Không được." Lạc Tĩnh Nghiên lắc đầu: "Sợ anh sẽ làm ngã em mắt."



"Vậy thì không vác củi nữa, chỉ cõng em thôi."



"Hahaha, vậy chúng ta lên núi làm gì?”



"Để có thời gian riêng tư với vợ."



Hai người vừa đùa giỡn vừa đi nhặt củi với vẻ nhàn nhã. Tiết Ngạn Thần cúi đầu kiểm tra củi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người đàn ông đối diện, anh nhìn có vẻ rất thoải mái, nhưng thực ra trong lòng lại không hề thoải mái chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận