Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 082: Trên Núi 1

"Ban thanh niên trí thức cũng không phải là chúng ta mở, hai chúng ta ai cũng không thể tự làm chủ được, hiện tại có thể được phân vào cùng một công xã đã tốt lắm rồi."



Tiết Ngạn Thần đánh mắt quét một vòng trong viện, không nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên, cũng không nhìn thấy Lạc Trường Thiên ở ký túc xá nam, không biết hai người họ đã đi đâu rồi.



Lúc sắp rời khỏi, Triệu Quân tiễn anh ra cổng, lấy ra hai điếu thuốc, mỗi người một điếu, quẹt một que diêm lên sau đó hai người cùng nhau châm điếu thuốc.



Xung quanh không có người, Tiết Ngạn Thần mới mở lời: "Thứ kia chắc vẫn còn trên núi."



Hơn một tháng trước, trong bộ phận nghiên cứu và phát triển vũ khí của bộ đội phát hiện có kẻ phản bội, kẻ phản bội này đánh cắp thiết bị đặc biệt trong phòng thí nghiệm và nhiên liệu hỏa tiễn được một nhóm chuyên gia khổ công nghiên cứu, chế tạo ra.



Tầm bắn của hỏa tiễn xa hay gần phụ thuộc rất lớn vào nhiên liệu, nếu bản mẫu nhiên liệu này rơi vào trong tay kẻ địch, bọn họ nhát định rất nhanh có thể chế tạo ra một loại nhiên liệu tương đồng hoặc còn có thể cao cấp hơn, chuyện này đối với phe ta là một sự đe dọa rất lớn.



Dưới một loạt tra hỏi, tên phản bội mới nói, nhiên liệu bị hắn không cần thận làm rơi ở trên núi gân Đại đội Thắng Lợi và đại đội Tiền Tiến.



Bởi vì sợ làm lớn chuyện này lên sẽ dẫn đến người dân trong thôn khủng hoảng và kẻ địch hoài nghi, càng nhiều người biết chuyện này có thể làm cho mẫu nhiên liệu rơi vào tay người khác, chỉ có thể phái ít người đến đây âm tham tìm kiếm, âm thầm điều tra, nắm bắt xem bên này có gián điệp của địch hay không.



"Có lẽ vẫn ở đó, không phát hiện có người trong thôn nói nhặt được đồ vật gì kì lạ trên núi. Có thời gian tôi sẽ lên núi tìm, đồ vật đó quá nhỏ, căn bản không dễ gì phát hiện, núi lớn như vậy, lại nhiều cây cối, khắp nơi đều là đá tảng, muốn tìm thấy thật sự rất khó.” Triệu Quân nói.



"Có phát hiện bên này có người nào khả nghi không?”



"Phần lớn vẫn bình thường, chỉ có một thanh niên trí thức nữ rất hay vào núi tìm đồ, còn đi chợ đen bán nữa, ngoại trừ điểm này, tôi không phát hiện ra cô ấy có chỗ nào không bình thường, cũng có khả năng là thủ thuật che mắt, tôi sẽ tiếp tục chú ý tới cô ấy."



"Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm đồ vật kia." Nếu không, đến đôi giày anh đang mang dưới chân cũng không xứng đáng.



"Chỉ cần kẻ địch không tìm thấy trước là được."



"Nếu như kẻ địch tìm được trước, đợi bọn họ nghiên cứu ra nhiên liệu tương đồng, thì tất cả đều đã muộn rồi."



"Đúng, nếu bọn họ tìm thấy trước, hai chúng ta đều phải chịu phạt."



"Ừm"



Trên núi, phần lớn những loại cây lá to vẫn chưa rơi lá, Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy một cây hạt dẻ, bên trên có treo vài quả lủng lẳng. Sơ sơ những quả mọc ở nơi thấp đã bị người ta hái hết rồi, những quả còn lại này đều ở trên cao.



Tôn Điềm Điềm nói: "Bội Bội thường lên núi hái hạt dẻ, bên ngoài đã không còn bao nhiêu nữa, những quả ở trên cao, cô ấy với không tới, tôi đoán là cô ấy lại vào sâu trong núi. Vẫn là cô ấy can đảm, nếu là tôi tôi không dám đi vào bên trong đâu.”



Lạc Trường Thiên nhìn chằm chằm những quả hạt dẻ trên cây, nói: "Chị, em dùng chạng ná bắn những quả tròn tròn có gai đó xuống."



"Tiểu Thiên, đây là hạt dẻ, tròn tròn có gai là vỏ của hạt dẻ. Có điều, cao như vậy, hạt dẻ lại không to, em có thể bắn trúng không. 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận