Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 064: Yếu Đuối 3

Lạc Tĩnh Nghiên hỏi Lạc Trường Thiên: "Em thế nào rồi?"



"Chị, em không sao."



Lạc Trường Thiên thoạt nhìn vẫn còn tinh thần, nhưng trên thực tế lòng bàn chân có chút đau nhức.



Lạc Tĩnh Nghiên dù ở thời hiện đại, hay là hiện tại, đều có thể chịu khổ được, chỉ là đi bộ thôi, trong lòng cô sẽ không có bài xích với chuyện này.



Nhớ lúc đầu, cô vì giữ dáng, mỗi ngày cô đều phải tập thể dục trên máy chạy bộ nhàm chán, còn không bằng đi bộ như này.



Giang Mãn Nguyệt đi đường mệt mỏi, cô chỉ nhỏ giọng phàn nàn mấy câu với Lạc Tĩnh Nghiên, chứ không dám nói với đại đội trưởng.



Đỗ Nghệ Nam không thể chịu đựng được nữa, đi tìm đại đội trưởng: "Đại đội trưởng, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, chú cho tôi ngồi lên xe bò một lát đi."



Đại đội trưởng không muốn tranh cãi nhiều với một tiểu cô nương, Được, cô lên xe đi."



Nhưng cô ta vừa lên, Lâm San San cũng không muốn đi bộ nữa.



"Đại đội trưởng, chân của tôi đau quá, tôi cũng muốn lên ngồi."



Tiếp theo đó, Triệu Văn Tùng cũng đưa ra đề nghị ngồi lên xe, dựa vào cái gì mà đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, anh ta cũng biết khóc.



Đại đội trưởng sợ còn có thanh niên tri thức không nguyện ý, nên lại đuổi Đỗ Nghệ Nam và Lâm San San xuống.



"Các cô thật là yếu đuối, có thể đi thì đi, không thẻ đi cũng phải đi, lúc nào về thì lúc đấy tính."



Các thanh niên tri thức đến chỗ này của ông, thì bắt buộc phải nghe lời của ông, không phải chiều theo ý bọn họ.



Cuối cùng sau khoảng một tiếng, xe bò và các thanh niên tri thức đã đến viện thanh niên tri thức.



Viện thanh niên tri thức có một cái sân rất lớn, một số ngôi nhà bằng gạch nung quay mặt về phía Bắc và phía Nam.



Đại đội trưởng buộc con bò vào cây táo tàu.



Ông đại khái giải thích với các thanh niên tri thức một vài việc: "Chỗ này là đại viện của thanh niên tri thức, phía đông là ký túc xá nữ sinh, phía Tây là ký túc xá nam sinh, đều là giường ghép, sau này mọi người sẽ sống ở trong đó. Ký túc xá của nam nữ thanh niên tri thức đều có người phụ trách, mọi người có chỗ nào không hiểu, đều có thể hỏi bọn họ. Mọi người vừa mới đến, không mang theo đồ ăn, thì có thể đến sở chỉ huy đại đội nhận khẩu phần ăn trong một tháng, sắp đến thu hoạch vụ thu rồi, đợi sau khi thu hoạch vụ thu dùng centimet để bù vào là được, đội vẫn sẽ cho mọi người một ít đồ ăn. Tôi sẽ cho mọi người một ngày rưỡi để dọn dẹp và nghỉ ngơi, ngày mốt sẽ bắt đầu làm việc. Bây giờ mọi người mau đem hành lý của mình xuống."



Những thanh niên tri thức lần lượt lấy hành lý của mình xuống, khiêng về ký túc xá.



Dù sao Lạc Tĩnh Nghiên cũng từng đọc qua tiểu thuyết xuyên không, hiểu rõ đạo lý ra tay trước để chiếm được lợi thế, nếu không thì, cô khó có thể có chỗ đứng ở trong ký túc xá.



Cô cũng có ý định chuyển ra ngoài sống, nhưng trước khi ý tưởng này thành hiện thực, cô vẫn phải cố gắng để giành cho bản thân một số lợi ích.



Cô đã sớm cảnh báo với Lạc Trường Thiên, hai chị em phải nhanh lây hành lý, và mau chóng đến ký túc xá.



Lạc Tĩnh Nghiên sớm đã nhìn thấy ở góc tây bắc sân có một căn nhà nhỏ riêng biệt, nhưng phía trên mái nhà có vài cái lỗ, nếu không sửa chữa thì chắc chắn không thể ở được, cô on định chỗ ở trước rồi tính tiếp.



Cô xách hành lý bước vào ký túc xá thanh niên tri thức nữ, chiếc giường ghép bên trong dài ước chừng bảy tám mét, có thể đủ cho tám chín người ngủ.



Trong phòng trống không, Lạc Tĩnh Nghiên không biết các thanh niên tri thức cũ đi đâu, họ đều đi làm rồi sao?





Chuong 65: Tranh Gianh Cha 1


Chuong 65: Tranh Gianh Cha 1



Chuong 65: Tranh Gianh Chỗ 1



Mùa đông vùng đông bắc đến rất sớm, về cơ bản thì qua mùa thu thì bắt đầu vào mùa đông rồi.



Hồ lửa được nối liền với bếp lò, phía gần bếp lò là ấm áp nhất, cuối hồ lửa là lạnh nhất.



Cô nhìn thấy đã có năm chiếc giường tầng, chắc là của năm người thanh niên tri thức cũ, cô liền bỏ hành lý của mình ở vị trí số sáu.



Giang Mãn Nguyệt đi theo cô vào trong, đem hành lý đặt ở bên cạnh chỗ cô.



Tiếp theo là Lâm San San, cuối cùng là Đỗ Nghệ Nam. Lạc Tĩnh Nghiên sau khi thu dọn xong hành lý, liền đi đến ký túc xá nam.



Trong ký túc xá nam có hai thanh niên tri thức cũ, bọn họ nói ngày mốt là đến thu hoạch vụ thu rồi, đội sắp xếp cho mỗi người nghỉ ba ngày, hầu hết các thanh niên tri thức đều đi huyện ly thư giãn.



Lạc Trường Thiên và Lạc Tĩnh Nghiên gần giống nhau, đều chọn vị trí ở giữa hố lửa, nếu như bọn họ không dọn ra ngoài sống, đến mùa đông ngủ ở chỗ này cũng sẽ không lạnh lắm.



Cô giúp Lạc Trường Thiên quét giường, lấy một chiếc chiếu cũ ở bên cạnh trải lên, sau đó giúp cậu ay trải chăn ga. Triệu Văn Tùng ở một bên có chút xấu hổ, cuối cùng cũng không nói chuyện với Lạc Tĩnh Nghiên, đương nhiên, Lạc Tĩnh Nghiên cũng không có ý định để ý đến anh ta.



Lúc Phương Chí Viễn trải ga giường, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, ở giữa bọn họ có Triệu Văn Tùng nên anh ta khó có thể ra tay.



"Chị, chị đi làm việc của mình đi, để em tự làm là được." Lạc Trường Thiên nói.



"Cũng được, em đã lớn rồi, việc nhỏ như thế này có thể tự mình làm được."



Lạc Tĩnh Nghiên nhảy xuống giường trở về ký túc xá nữ sinh, còn chưa bước vào, liền nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



"Cô không nhìn thấy đồ của Tĩnh Nghiên đặt ở đây sao? sao cô lại đi cướp chỗ của người ta vậy?"



"Tôi không có cướp chỗ của cô ta, đồ của cô ta đặt ở đây, nhưng lại không trải chăn ga gối đệm ở đây, tôi trải chăn ga gối đệm ở đây trước, đây chính là chỗ của tôi, tôi không có giành chỗ của cô, cô tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng."



Lạc Tĩnh Nghiên đi vào, đã thấy Đỗ Nghệ Nam trải chăn ga ở chỗ của cô, mà hành lý của cô lại đặt ở vị trí của Đỗ Nghệ Nam.



Cô đi đến, không nói lời nào, tháo chăn ga vừa trải của Đỗ Nghệ Nam ném xuống đắt.



"Đây là chỗ của tôi, cô cút ngay cho tôi"



Đỗ Nghệ Nam tức giận nói: "Ai nói đây là chỗ của cô, cô còn chưa trải chăn ga lên, cô mau nhặt chăn ga của tôi lên, đừng có cản trở việc của tôi."



Lạc Tĩnh Nghiên không những không nhặt chăn ga của cô ta lên, trực tiếp đưa tay nắm tay cô ta kéo ra khỏi giường.



Sau đó, lấy hành lý của mình sang, đặt lên giường.



Đỗ Nghệ Nam loạng choạng ngã xuống đất, cô nghẹn ngào nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Sao cô lại vô văn hóa như thế chứ?" Lạc Tĩnh Nghiên vỗ tay: "Trong lòng tôi có ấm ức còn không cho tôi phát tiết ư? ð, đối phó với người không nói đạo lý thì không thể nhẹ nhàng được, nếu không người ta cũng không biết hối cải."



Đỗ Nghệ Nam đứng dậy nhặt chăn ga của mình lên.



"Lạc Tĩnh Nghiên, cô đang bắt nạt người khác đấy, ai bảo lúc nãy cô không ở đây mà chạy đi lung tung. Nếu cô trải ga giường lên , thì tôi đã không chiếm chỗ của cô.”



Lạc Tĩnh Nghiên liếc nhìn cô: "Hành lý của tôi cũng đã để lên đây rồi, còn không phải là chỗ của tôi ư2 đợi chăn ga của cô trải lên đó, tôi nói đó không phải là chỗ của cô, tôi vẫn sẽ đem chăn ga của cô vứt xuống đắt." Đỗ Nghệ Nam khit mũi, lấy chăn ra, đặt ở cuối hồ lửa.





Chuong 66: Tranh Gianh Cha 2


Chuong 66: Tranh Gianh Cha 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận