Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 465: Xây Nhà Bên Cạnh Nhà Cô 2

Lạc Tĩnh Nghiên ăn hai miếng, Lạc Trường Thiên cũng ăn mấy miếng, Mật Tam Đao ngọt ngào và mềm, mùi vị thơm nồng, cậu ăn hết ba miếng vẫn còn muốn ăn thêm, nhưng nghĩ đến chỉ có một gói, chị của cậu vẫn chưa ăn bao nhiêu, ba mẹ cậu vẫn chưa ăn, cậu chỉ có thể nhịn xuống không ăn nữa.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy ánh mắt thèm Mật Tam Đao của cậu liền nói: "Em muốn ăn thì ăn đi, nhưng thứ này quá ngọt, ăn nhiều sẽ không tốt cho răng, mỗi ngày không được ăn quá nhiều."



"Chị, em không thể ăn hết, chị và ba mẹ, còn có bà nội Trương vẫn còn ăn mà."



"Không sao, lúc trước chị lên thị trần, thật sự đã thấy đồ ngọt này ở hợp tác xã cung tiêu rồi, chị đi thị trấn mua một ít về là được."



"Thật sao chị, chị nhìn thấy nó ở hợp tác xã cung tiêu thật à?" Hai mắt Lạc Trường Thiên sáng lên.



"Đương nhiên, chị còn gạt em được sao."



Thật ra cô đang tính tự làm.



Lúc này Lạc Trường Thiên mới thò tay lấy thêm hai miếng trong túi giấy, đem một miếng bỏ vào miệng.



Lạc Tĩnh Nghiên nhắc cậu: "Nhớ lời chị nói, mỗi ngày không được ăn quá nhiều." "Biết rồi chị, em nhất định sẽ nhớ kỹ."



Trong lòng sớm đã vui đến nở hoa rồi, đợi chị mua thêm Mật Tam Đao về, cậu còn có thể ăn tiếp.



Tối đó Lạc Tĩnh Nghiên vào không gian, chuẩn bị làm Mật Tam Đao trong không gian.



Làm Mật Tam Đao cần bột mì đa dụng, đường mạch nha, đường trắng, dầu ăn, nước và mè trắng, mấy loại nguyên liệu này trong không gian cô đều có.



Làm Mật Tam Đao, đầu tiên cần dùng bột mì đa dụng và một lượng đường mạch nha, dầu ăn thích hợp, thêm nước rồi dùng đũa khuấy thành khối, sau đó dùng tay nhào bột rồi cho bột nở trong một đoạn thời gian.



Sau đó bắt đầu làm vỏ bánh, đầu tiên dùng bột mì và nước nhào thành khối bột, trộn mè trắng vào rồi cũng cho bột nghỉ trong một thời gian.



Bột và vỏ bánh đều được ủ kỹ làm thành Mật Tam Đao chiên, d0 dầu vào nồi, đợi dầu nóng rồi cho bột vào, chiên với lửa nhỏ cho đến khi bột chuyển sang màu vàng nâu rồi vớt ra.



Sau đó làm mật ong.



Nước sạch, đường mạch nha, đường trắng theo một tỷ lệ nhất định cho vào nồi, nấu đến khi nỗi bọt liền tắt bếp, cho Mật Tam Đao đã được chiên vào, khuấy đều, rồi cho thêm mè trắng vào, đậy nắp lại ham thêm ba đến bốn tiếng, đến khi bột hút hết mật ong rồi nồi liền hoàn thành.



Lần này Lạc Tĩnh Nghiên tổng cộng làm hơn ba mươi cân Mật Tam Đao, đủ cho cậu và cả nhà ăn một thời gian.



Đêm thứ hai sau khi làm xong Mật Tam Đao, cô đưa hai gói đến chuồng bò.



Mọi người ở thời đại này ăn no đã là vấn đề, ai cũng ốm, nếu so với cái om mà những người ở thời hiện đại theo đuổi, cho rằng ốm là đẹp, người ở lúc này thích khen người khác mập hơn, cũng thích được khen mập, đây chính là đại diện cho sự khỏe mạnh.



Không có người lo lắng vấn đề quá mập và ba cao, ba Lạc mẹ Lạc và bà nội Trương đều ăn Mật Tam Đao mà Lạc Tinh Nghiên làm, nhưng họ không biết đó là Lạc Tĩnh Nghiên làm, chỉ cho rằng cô mua ở hợp tác xã cung tiêu trên thị trấn.



"Cái này ngon hơn Mật Tam Đao ở Bắc Kinh nữa." Mẹ Lạc nói.



"Bà cũng thấy vậy" Bà nội Trương nói, lúc bà cụ ăn Mật Tam Đao đến ngấy, nhưng bây giờ lại rất muốn ăn.



Lạc Tĩnh Nghiên cười: "Có thể là tay nghề sư phụ ở đây tốt hơn ở Bắc Kinh."



"Ở Bắc Kinh mới là chính thống đấy, nhưng đúng là cái này ngon hơn ở Bắc Kinh." Ba Lạc quyến luyến không rời Mật Tam Đao trong tay. "Chính thống cũng không có nghĩa là ngon nhất, sau khi người ta thay đổi chính là tre già măng mọc."



"Nói cũng có lý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận