Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 115: Không Chịu Quản Chế 2

Có tiền có thể khiến quỷ sai ma, Lạc Tĩnh Nghiên móc móc từ trong túi, lấy ra một bao thuốc lá Đại Tiền Môn, đưa cho bí thư chỉ bộ: "Chú, vội đến, không mang cho ngài món quà quý giá nào, đây là một chút tâm ý của cháu, ngày nhận lấy đi."



Bí thư chỉ bộ lại từ chối: "Tiểu đồng chí, cháu cũng không nên ép chú phạm sai làm, đồ của cháu chú không thể nhận. Cháu đừng tưởng rằng đây là chú cố tình gây khó khăn cho bọn cháu, đây thật sự là chính sách đã định của phía trên, chú cũng không có cách nào.” Trong thôn này cũng không phải chỉ có một mình ông là cán bộ, phía dưới còn có Đại đội trưởng kế toán và vài tiểu đội trưởng, những người đó bề ngoài khách sáo với ông, nhưng trong lòng khó có thể nói có người có thể thuyết phục được ông, đoán chừng đều hận không được sớm kéo ông xuống chức, ngộ nhỡ ông bị những người đó bắt được đuôi sam nhỏ, thì phải ngoan ngoãn , mắt chức.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấu đây là một vấn đề khó khăn, đúng là, có lúc có một số chuyện đưa quà thật sự không thể thực hiện được, chỉ có thể đến công xã xin thư giới thiệu.



"Được rồi, chú, làm phiền chú rồi."



Ra khỏi bộ đại đội, Tiết Ngạn Thần: "Anh đến công xã xin thư giới thiệu đi.”



Một cô gái nhỏ như Lạc Tĩnh Nghiên, sơ rằng cô sẽ bị đám người trong công xã đó làm khó dễ.



"Cái đó sao mà không biết xấu hổ chứ, quá làm phiền anh, Tiết đại ca." Lạc Tĩnh Nghiên nói.



"Không có gì xấu hổ, yên tâm, anh nhất định sẽ giúp bọn em giải quyết."



Sợ Lạc Tĩnh Nghiên có gánh năng trong lòng, anh nói tiếp: "Anh cảm thấy em vẫn nên chăm sóc Tiểu Thiên, ngược lại anh không có chuyện gì làm, đúng lúc có thể thuận đường đến huyện gặp người thân của anh."



"Vậy được chứ, Tiết đại ca." Cô lấy ra từ trong túi hai tờ 10 đồng và hộp thuốc lá đó đều đưa cho Tiết Ngạn Thần: "Tiết đại ca, có thể sẽ dùng đến."



"Cát đi." Tiết Ngạn Thần không nhận: "Không nhận những thứ này."ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ



"Em đã nói, ngộ nhỡ phải dùng đến."



“Tin anh, không có ngộ nhỡ.”



Thấy cô không chịu bỏ phiếu tiền vào lại túi, anh đưa tay giúp cô thả về, ngón tay tiếp xúc trong nháy mắt, hai người đều hơi sửng sốt, Lạc Tĩnh Nghiên không tự chủ dời tầm mắt sang một bên, sau đó lại quay mặt đi.



"Cám ơn anh, Tiết đại ca. Sau này anh có cần tôi giúp gì, tôi nhất định không thể chối từ."



"Em cũng vậy." Lạc Irường Thiên mỉm cười.



"Được, anh nhất định cần dùng đến bọn em." Tiết Ngạn Thần bật CƯỜI.



Lạc Tĩnh Nghiên đưa hộp thuốc lá đó cho anh: “Cái này anh rút đi."



Tiết Ngạn Thần khoát khoát tay: "Anh không hút thuốc."



"Vậy anh có uống rượu không?"



Lạc Tĩnh Nghiên vô thức hỏi một câu hỏi như vậy, có lẽ vì hai từ hút thuốc uống rượu này phần lớn đều ghép chung với nhau, nói đến hút thuốc thì sẽ nghĩ đến uống rượu, giống nhau, khi nghĩ đến uống rượu, cũng sẽ tự nhiên liên tưởng đến hút thuốc.



Người đàn ông gật đầu: "Có lúc sẽ uống một chút." Kiểu uống thế nào cũng không say.



"Vậy sau này có cơ hội em mời anh uống rượu, :



"Được."



Ba người họ trở lại Tri Thanh Điểm, một lát sau, Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên rời đi cùng Giang Mãn Nguyệt.



Dọc đường, họ nhìn thấy Trương Hồng Hà đang gánh phân, còn không đợi Lạc Tinh Nghiên hỏi, Giang Mãn Nguyệt nói: "Thật đúng là đối xử với người thế nào, cô ta tâm địa không ngay thẳng, mới đến chưa bao lâu, đã bị xử phạt rồi."



"Cậu biết xảy ra chuyện gì sao?"



"Mình tất nhiên biết, vào ngày thứ hai bọn mình đến, các cậu đã đến thị trấn lấy gói hàng, mình không có đi, đã đến thăm hỏi Hồng Mai. Trương Hồng Hà cố chấp không thay đổi, ở trên xe lửa xin đồ ăn của cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận