Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 163: Đưa Len 2

Thị trấn.



Tần Trân Trân cầm trong tay một cái gói to: "Anh họ, anh muốn mặc áo len, nhưng một người đàn ông thì sao mà biết đan được. Vẫn nên để em làm cho anh một cái thôi. Em đan áo len đẹp như này, ngay cả ba em, mẹ em, bà nội đều thích nó đó."



"Không cần đâu." Tiết Ngạn Thần nhận lấy gói to kia: "Những cuộn len này đều là người khác nhờ anh mua chứ không phải là mua về cho anh dùng đâu."



"Vậy anh không cần áo len sao"



"Anh có." Tiếng có vang lên ngay lập tức. Len trong tay anh van con chua đủ, anh bèn đi tìm người khác rồi mua từ người đó hai cuộn sợi len khác màu.



Khi anh đưa cuộn len cho Lạc Tĩnh Nghiên, cô đã không kìm được phải tỏ vẻ kinh ngạc.



Tiết Ngạn Thần mang một đống lớn len sợi, có vẻ là chỗ ấy có đủ các 3 loại màu, trong đó có màu đỏ sẫm. Không phải chỉ có con gái mới mặc đồ có mặc màu đỏ sao? Chẳng lẽ ánh cũng muốn mặc màu đỏ, để trở nên hoàn toàn nữ tính hơn?



Tiết Ngạn Thần nhận ra vẻ mặt quái dị trên mặt cô liền hỏi: "Em không thích màu đỏ à? Thế mà anh còn tưởng là tất cả con gái đều thích màu này đấy." "Hả?" Lạc Tĩnh Nghiên khiếp sợ cộng thêm kinh ngạc.



Hóa ra len màu đỏ là anh mua cho cô.



"Anh Tiết, tại sao anh lại mua len cho em vậy?”



"Trời lạnh rồi, em cũng cần mặc áo len. Không chỉ em, ngay cả Trường Thiên cũng có nữa đấy."



Lạc Tĩnh Nghiên càng cảm thấy xấu hỗ nói: "Anh Tiết, anh tốn kém quá rồi."



"Này có là gì đâu? Anh còn muốn em làm cho anh một cái áo len nữa đấy. Đây chính là thứ mà có tiêu tiền cũng không mua được đâu.”



Lạc Tĩnh Nghiên biết nếu anh đã muốn bỏ tiền ra tiêu thì việc cô định trả lại anh bằng tiền là chuyện không thể nào.



Cô muốn trả ơn Tiết Ngạn Thần một chút vì những gì anh đã làm; nhưng cô cũng không ngờ được rằng mình sẽ nợ nần càng ngày càng nhiều hơn.



"Anh Tiết, em để em đo kích thước của anh nhé."



"Được."



Trên người anh là một chiếc áo khoác mỏng, nếu muốn đo chính xác kích thước cơ thể của anh cần phải cởi chiếc áo khoác đó thì mới ra được.



"Anh Tiết, anh cởi áo khoác mỏng ra trước đi, nếu không thì số liệu đo được sẽ không chính xác." "Được."



Tiết Ngạn Thần đứng lên, cởi nút áo rồi cởi áo khoác ngoài xuống.



Anh mặc một chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, những cơ bắp rắn chắc và đầy đặn hiện ra dưới lớp vải mỏng manh.



Lạc Tĩnh Nghiên nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở Bắc Kinh, nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng.



Tiết Ngạn Thần đứng thẳng tắp khiến Lạc Tĩnh Nghiên không khỏi nghĩ tới một ngành nghề, đồng thời trong đầu cô cũng dần hiện ra tám chữ: gánh vác chính nghĩa, bảo vệ quốc gia.



Không biết trước kia anh Tiết có từng là một người lính không nhỉ?



Lạc Tĩnh Nghiên suy nghĩ quay trở lại, cô còn phải đo kích thước của Tiết Ngạn Thần nữa, nhưng vấn de là cô lại không có thước đo.



Cô khoa tay múa chân ra hiệu với Tiết Ngạn Thần: "Anh Tiết, em không có thước đo, em dùng tay được không? Anh không phiền chứ?"



Dù sao thì ngay cả nắm tay bọn họ cũng đã làm rồi, cô coi anh như chị em gái của mình; lúc đó anh không để ý thì hiện tại có lẽ cũng không để ý đâu.



"Được." Người đàn ông gật gật đầu.



Lạc Tĩnh Nghiên bèn dùng đôi tay nhỏ bé của mình để đo kích thước trên cơ thể anh. Cô bắt đầu từ đằng sau ngực, dùng bàn tay nhỏ bé của mình nhẹ nhàng chạm vào từ lưng đến ngực. Cô có thể cảm nhận được cơ bắp căng tràn trên người anh, không hề thấy anh có chút nữ tính nào, chỉ có mỗi cảm giác cứng rắn ở nam giới.



Có thật là anh Tiết giống như mọi người nói không?



Lúc này vẻ mặt của người đàn ông rất bình tĩnh, nhìn không ra chút khác thường gì; như thể người đang tiếp xúc với anh không phải người khác phái mà chỉ là một chiến hữu bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận