Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 400: Đuổi Theo Về Quê 2

Tuy nhiên, cô ấy vẫn giữ im lặng và giữ khoảng cách thích hợp với Triệu Quân, coi bữa cơm này như một bữa cơm với những người bạn bình thường.



Sau bữa ăn, ba người nói lời tạm biệt với Tần Trân Trân, Tần Trân Trân lịch sự và lễ phép với Triệu Quân, thân thiết một cách thích hợp, không hề nhìn ra bắt cứ điều gì đặc biệt.



Trên đường đi, Triệu Quân hỏi Tiết Ngạn Thần: "Cậu có nghĩ đồng chí Tần có hứng thú với tôi không?"



"Không, dù sao tôi cũng không nhìn thấy." "Cậu!" Triệu Quân lập tức lộ ra vẻ mặt bất mãn, anh ấy xấu hỗ hỏi Lạc Tĩnh Nghiên, nhưng Tiết Ngạn Thần không nên đả kích anh ấy: "Tôi nói cho cậu biết, tôi nhất định sẽ theo đuổi được đồng chí Tần Trắn, trở thành em rễ họ của cậu."



Lạc Tĩnh Nghiên trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức, cô cất huy chương và giấy chứng nhận mà cô nhận được ngày hôm nay vào không gian, cùng với những thứ cô nhận được trước đó.



Cho đến nay, cô đã nhận được bốn giấy chứng nhận, một huy chương và ba trăm nhân dân tệ tiền thưởng.



Thành phố Bắc Kinh.



Trần Tiểu Nguyệt lợi dụng người thân của mình để làm việc ở khu nhà ở của thanh niên trí thức để biết được địa chỉ của Tiết Ngạn Thần ở nông thôn, cô ta nói dối gia đình rằng cô ta đến đây để thăm Đỗ Nghệ Nam. Sáng sớm, cô ta đã thu dọn hành lý và lên tàu đến tỉnh Cát.



Trước đây vì chút hiểu lầm mà bỏ lỡ, nhưng lần này cô ta sẽ không được bỏ lỡ nó thêm một lần nữa, người cô ta thích dù có thế nào cũng phải theo đuổi được anh.



Bây giờ trong tay Lạc Tĩnh Nghiên có máy may và vải, mấy ngày qua cô rảnh rỗi nên muốn may quần áo cho gia đình.



Đầu tiên cô đến chuồng bò để đo kích thước của chúng, nói rằng cô muốn mua quân áo cho chúng. Quần áo của ba Lạc và mẹ Lạc đã rất tồi tàn nên họ không từ chối.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên rời đi, mẹ Lạc khẽ thở dài: "Nếu không có con gái ở đây, không biết cuộc sống của chúng ta sẽ như thế nào.”



Khi đến đây, họ không chỉ không có một cuộc sống khốn khổ mà còn được nuôi dưỡng tốt hơn so với khi họ ở Bắc Kinh.



Ba Lạc nói: "Chúng tôi thật may mắn khi có một cô con gái tốt như vậy."



Lạc Tĩnh Nghiên trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để tiến vào không gian làm quần áo cho bọn họ. Bưu điện Bắc Kinh



Ngô Nguyệt Anh đã sớm biết về chuyến đi của Trần Tiểu Nguyệt đến tỉnh Cát, bà ta phàn nàn với Chen Qiulan vì cô phàn nàn với Trần Thu Lan.



"Tức chết tôi rồi, cái con bé Tiểu Nguyệt chết tiệt đó, tôi đã nói với nó rằng đứa trẻ của nhà họ Tiết vẫn ồn, nhưng nó nói rằng cậu ta trở về quên làm thanh niên trí thức, không còn xứng với nó nữa. Nhưng cô biết chuyện gì không, con bé giờ lại xoay người xách hành lý đi về nông thôn, nói nó không quan tâm, ai sẽ tin chứ? Tôi đoán con bé đi tìm đứa trẻ nhà họ Tiết kia."



Trần Thu Lan nói: "Ý chị là, con bé đuổi theo Ngạn Thần về nông thôn."



"Chắc là giả thôi, nếu không thì sao không đi từ sớm, mà bây giờ lại muốn đi?"



Bưu điện và Liên đoàn Phụ nữ thành phố tương đối gần nhau, Trần Thu Lan sẽ đợi mẹ Tiết đi mua sắm tạp hóa với bà ấy mỗi ngày sau giờ làm việc, sau đó thì về nhà.



Trần Thu Lan thản nhiên hỏi mẹ Tiết: "Ngạn Thần ở nông thôn thế nào?"



"Không tệ, thể chất của thằng bé rất tốt, công việc đồng áng không khó đối với thằng bé."



"Vậy thằng bé có đối tượng nào ở đó không?"



Mẹ Tiết suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Có một người, khoảng một năm trước rồi, cũng là thanh niên trí thức từ Bắc Kinh tới, cô bé này và cha cô ấy từng là đồng đội cũ của lão Tiết nhà tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận