Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 063: Yếu Đuối 2

Lý Hồng Mai nói: "Mãn Nguyệt, vẫn may là hai đại đội chúng mình ở gần nhau, đợi có thời gian thì mình sẽ đến thăm cậu, cậu cũng có thể thường xuyên đến thăm tớ mà."



Giang Mãn Nguyệt gật đầu: "Được vậy, Hồng Mai."



Lạc Tĩnh Nghiên Lạc Trường Thiên nói lời tạm biệt với Tiết Ngạn Thần.



Tiết Ngạn Thần nói: "Anh ở trong đại đội bên cạnh các em, nếu sau này các em có chuyện gì, có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào."



Lạc Tĩnh Nghiên không ngờ rằng chị em bọn họ cùng với Tiết Ngạn Thần chỉ tình cờ gặp nhau, mà lại có thể có tình cảm như vậy.



"Ô, được ạ. Anh đến chỗ đó, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé, bảo trọng."



"Hai chị em em cũng bảo trọng."



"Ứm."



"Các thanh niên tri thức, chúng ta phải đi rồi."



Đại đội trưởng hét lên, những thanh niên tri thức đặt hành lý ở trên xe bò.



Những thanh niên tri thức chất đống hành lý lớn nhỏ trên xe, nếu bọn họ đều ngồi lên phía trên nữa thì sẽ rất chật.



Đại đội trưởng nói: "Xe bò sẽ kéo hành lý của các cậu, còn các cậu đi bộ về thôn."



Đỗ Nghệ Nam nghe thấy vậy thì không vui, cô vất vả về quê hỗ trợ xây dựng, ngay cả xe cũng không được ngồi, cũng không biết thôn cách chỗ này bao xa, muốn cô mệt chết à.



"Đại đội trưởng, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?"



"Tam dặm nữa."



"Tám dặm!" Đỗ Nghệ Nam không dám tin: "xa như vậy, đi đến trong thôn chắc mệt chết đi mắt."



Đại đội trưởng trợn mắt nhìn cô: "Cô đến đây để làm việc? hay là đến đây để hưởng thụ vậy, có một đoạn đường mà cũng không đi được, thì cô có thể làm được việc đồng áng không hả?" "Đương nhiên tôi đến đây để hỗ trợ xây dựng nông thôn, nhưng các chú cũng không xem chúng tôi là con người à, đường xa như vậy, chú bắt chúng tôi đi bộ, đến được trong thôn, chân của tôi chắc phế luôn rồi, làm sao có thể sống được?"



Đại đội trưởng càng tức giận hơn, tôi không coi cô là con người, thế tôi xem cô là gì hả?" Ông ta chỉ vào con bò,"nhìn xem, đây mới không phải là con người, hay là cô cảm thấy cô với nó giống như nhau, thì cô làm giống như nó đi, cô có làm không?



"Hahaha." Những thanh niên tri thức khác bật cười.



Đỗ Nghệ Nam nói: "Nhưng nó là động vật, còn tôi không phải." "Cô là con người, vì vậy, cô còn nói tôi không xem cô là người nữa không?"



Đại đội trưởng sắc mặt khó coi, an tượng của ông đối với Đỗ Nghệ Nam cực kỳ không tốt.



"Người khác có thể làm việc và đi lại, chỉ có cô là yếu đuối."



Đỗ Nghệ Nam thấy mình nói không lại đại đội trưởng, chỉ đành im miệng không nói gì nữa.



Mặt trời đã lên cao, các thanh niên tri thức cũng đói rồi, bọn họ nói với đại đội trưởng, bảo đại đội trưởng dừng xe một chút, để họ lấy thứ gì đó trong túi ra ăn cho đỡ đói.



Lạc Tĩnh Nghiên lấy từ trong túi ra ba cái bánh nướng, đưa cho Lạc Trường Thiên một cái, tự mình ăn một cái, đem cái còn lại đưa cho đội trưởng vì trông ông có vẻ đói và khát.



Đại đội trưởng vì phải đi đón các thanh niên tri thức, sáng sớm đã đến công xã, lúc này quả thật bụng rất đói.



"Chú đội trưởng, chú cũng ăn một cái đi."



Đại đội trưởng từ chối: "Chú không đói, các cháu ăn đi."



"Chú, chú ăn đi, chúng cháu vẫn đang còn bánh. Sau này vào trong thôn, chúng ta cũng xem như là người nhà, chú đừng khách sáo với cháu nữa."



Đại đội trưởng mỉm cười: "Đứa trẻ này cháu thật biết cách nói chuyện, đối xử với người khác cũng chân thành, vậy chú không khách sáo nữa nhé.”



"Khách sáo gì chứ ạ, chú cầm đi."



Đại đội trưởng nhận lấy chiếc bánh, cắn lay một miếng, ngay lập tức bị mùi vị của chiếc bánh chỉnh phục.



Ông khen: "Ừm, ngon lắm ngon lắm. Tiểu cô nương, đây là bánh do cháu tự làm, hay là mua vậy?



"Là cháu tự làm đấy ạ."



"Aya, thật không đơn giản a, biết sửa máy kéo, còn có thể làm ra chiếc bánh ngon như thế này." Điều này khiến ông có cái nhìn khác đối với các cô gái cái gì cũng không làm được ở trong thành phó.



Sau khi đi được năm dặm, các thanh niên tri thức đều có chút mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận