Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1069: Thắng Lợi Khải Hoàn 1

Nhưng lần này họ không dự tính triệt để đẩy lùi kẻ địch, lần này là vừa đánh vừa thăm dò, nhỡ đâu quân địch được bổ sung vũ khí và lương thực, bọn chúng lại có sự điều chỉnh chiến lược kịp thời, thực hiện kế hoạch tác chiến mới.



Sau hai ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, chiến sĩ quân ta người nào cũng khỏe khoắn day sức sống, sau khi xông tới khu an toàn của bên kia lại gặp được chuyện khiến họ vui mừng. Họ nhặt được các vũ khí như máy bay chiến đấu, pháo lớn vv... do quân địch để lại, còn có cả một lô súng ống đạn dược tiên tiến. Tuy ai cũng không hiểu sau khi quân địch rút lui tại sao lại không mang vũ khí đi, cũng không hiểu tại sao quân địch có nhiều vũ khí tiên tiến như thế lại lựa chọn rút lui, nhưng lúc đó ai cũng không có tâm tư truy cứu những điều này, họ đều đắm chìm trong niềm vui có được vũ khí, có những vũ khí này họ sẽ càng có niềm tin đánh đuổi quân địch về quê nhà của chúng.



Bên phía Nạp Luân vì làm mắt vũ khí, dẫn đến sự mắt tín nhiệm của nước cung cấp vũ khí đối với bọn chúng.



Bởi vì nhiều khi vũ khí không phải bị tiêu hao trên chiến trường, mà còn do một vài người vì mưu đồ lợi ích cố tình bán đi, nước cung cấp vũ khí cũng không phải đồ ngốc, nhiều vũ khí như vậy đột ngột biến mất, nghĩ là ra không phải do dùng hết trên chiến trường mà tất nhiên đã bị Nạp Luân hoặc là người trong nội bộ nước này bán hết.



Cho dù Nạp Luân nói là biến mat một cách đột ngột, họ một chữ cũng không tin.



Họ không chỉ sẽ không tiếp tục cung cấp vũ khí mà còn bắt nước này hoàn trả bồi thường những vũ khí đã cung cấp trước đó. Bởi bọn họ đều cho rằng Nạp Luân là kẻ không đáng tin, cảm thấy rằng trước đây họ cung cấp vũ khí đã bị hắn ta bán đi một phần. Họ sẽ không làm kẻ lắm tiền nhiều của bị người ta lừa gạt, nhất định phải truy cứu trách nhiệm đến cùng.



Bên phía Nạp Luân không chỉ không được cung cấp lương thực và trang bị vũ khí mà còn phải gánh lên vai trách nhiệm bí mật bán vũ khí phi pháp, quân đội mà hắn ta chỉ huy đã bị quân ta đánh cho rơi rụng, quân lính tan rã.



Quân ta cuối cùng cũng giành thắng lợi, cảnh tỉnh quân địch không dám có y định tái xâm phạm biên giới nước ta, làm cho đường biên giới nước ta được củng cố thêm, đồng thời cũng nói với cả thế giới, đất nước chúng ta không dễ bắt nạt, nhưng phàm là những nước muốn dùng thủ đoạn xâm phạm lãnh thổ nước ta thì tất phải đánh cho chúng gọi cha gọi mẹ, phải sợ chết khiếp. Những người khác đều không biết nguyên nhân thực sự khiến họ chiến đấu thuận lợi nhưng Tiết Ngạn Thần thì biết rõ, đều là nhờ công lao của vợ anh.



Anh cảm kích nhìn vợ: "Vợ ơi, em vắt vả rồi, nếu không có em, bọn anh hiện giờ chắc chắn vẫn đang gian nan giằng co với quân địch."



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Thực ra dù không có em, em tin với thực lực chiến đấu mạnh mẽ, quyết tâm chiến đấu kiên cường không lay chuyển của quân ta cũng nhất định hoàn toàn đẩy lùi bọn chúng. Chẳng qua em có áo khoác, có thê giúp quân đội chúng ta bớt đi rất nhiều phiền phức, có mánh khóe không dùng thì lãng phí đi.



Tiết Ngạn Thần đưa tay vuốt lên cái mũi nhỏ nhắn dễ thương của cô,"Trở về xong, người đàn ông của em sẽ thưởng em thật nhiều... Ừm, là hầu hạ em thật tốt."



"Nhất định như vậy nhé, em muốn." Rất nhiều tư thé.



"Muốn gì nào?" Ở bên cạnh không có ai, người đàn ông ghé Sát mặt cô.



Lạc Tĩnh Nghiên cắn môi: "Đợi quay về rồi sẽ nói với anh."



Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ hơi đỏ, liếm liếm môi.



Sau khi giành thắng lợi, bộ đội vẫn ở tại chỗ cũ chỉnh đốn ba ngày, ngoài ra còn có một bộ phận ở lại để canh giữ biên giới, còn lại toàn bộ quay về nơi đóng quân ở quân khu.



Hơn một ngày sau, họ quay trở về quân khu.



Các chiến sĩ đều rất mệt mỏi do đánh trận và đi xe, sau khi xuống xe có người về nhà tại khu tập thể, có người thì quay trở về kí túc xá.



Tiết Ngạn Thần, Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết vừa về tới nhà, vào đến cửa, Tiết Ngạn Thần đã nhìn bà nội Tiết với ánh mắt có thâm ý khác thường, bà nội Tiết hiểu ý của cháu trai, nhanh chóng cầm túi đồ trở vào phòng.



"Ôi, mệt chết được, bà muốn ngủ một giấc ngon lành, có thể ngủ tới năm tiếng đồng hồ, Tĩnh Nghiên, Ngạn Thần, các cháu đừng quấy ray bà."



Bà đóng cửa lại, còn cài chốt ở trong.



Tiết Ngạn Thần cười: "Bà yên tâm ngủ ngon ạ, chúng cháu tuyệt đối không làm phiền bà."



Năm tiếng đồng hồ, đủ để cho anh và vợ ở cùng nhau.



Anh vội vàng đi cài chốt cửa lớn, sau khi trở về phòng không kìm được mà đẩy vợ lên giường, hôn vào đôi môi đỏ của cô.



Từ khi rời khỏi vào đêm tân hôn, sau đó vợ lại đi chiến trường, họ cũng không có cơ hội thân mật, dục vọng tích tụ đã lâu giống như núi lửa phun, mãnh liệt tuôn trào.



Lạc Tĩnh Nghiên cũng có cảm xúc như vậy, cô lấy tay ôm chặt lấy cổ anh, hai người hôn cuồng nhiệt mà triền miên.



Sau mười mấy phút, dục vọng dần đã được giải phóng một chút, Lạc Tĩnh Nghiên chỉ vào cửa phòng: "Đóng cửa lại trước đã."



"Để anh đóng."



Tiết Ngạn Thần đứng dậy đóng cửa, còn cài chặt bên trong, đợi cho anh quay đầu lại, ánh mắt nhìn vợ giống như con sói xám nhìn thấy cừu non ngon lành vậy, nhanh chóng bước lại, lại đổ xuống trên người vợ.



Những nụ hôn dày đặc không chỉ rơi trên môi, má của Lạc Tĩnh Nghiên mà còn rơi trên cổ hơn nữa một đường tiến xuống dưới. Anh thành thạo cởi nút áo trước ngực cô.



Chẳng máy chốc, trên người họ hoàn toàn không còn gì nữa.



Nhưng cơ bắp trên người người đàn ông cuồn cuộn sức sống, thân hình cường tráng như vậy lập tức muốn bắt đầu giải phóng sức mạnh nguyên thủy từ bên trong của bản thân.



Đợi đến khi từng lớp quần áo được lột bỏ, hai người thẳng thắn nhìn nhau, Lạc Tĩnh Nghiên đột nhiên có chút sợ hãi, nhắc nhở anh: "Anh từng nói rồi, phải thật dịu dàng đấy."



Lúc này, người đàn ông ôm thân hình nhỏ nhắn mềm mại của vợ, trong mắt tràn ngập sự yêu chiều và dịu dàng. "Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng."



Tuy anh nói sẽ dịu dàng, sẽ nhẹ một chút, nhưng Lạc Tĩnh Nghiên vẫn cảm thấy đau.



Nhưng cô biết lần đầu tiên sẽ bị đau, Tiết Ngạn Thần đã rất nhẹ nhàng rồi.



Dần dần, cảm giác đau đớn không còn mãnh liệt nữa, nó biến mắt từ từ, cô cũng từ từ cảm thấy vui Sướng.



Một trận gió mưa van vũ qua đi, người đàn ông sợ vợ mệt, muốn để vợ nghỉ ngơi một chút bèn dừng lại, ôm vợ trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, ngửi mùi thơm tóc vợ để tạm làm dịu đi sự xúc động của mình.



"Vợ ơi, không ngờ được có cảm giác như thế này, loại cảm giác này quá tuyệt diệu."



Lạc Tĩnh Nghiên lấy ngón tay trắng như búp hành ấn vào đầu mũi anh, thật sự là một người đàn ông trong sáng, nhưng mà chính cô cũng là lần đầu cảm nhận được.



"Ừm, thật tuyệt diệu, trước đây anh chưa từng tưởng tượng đến à?



"Trước đây nghe các đồng đội nói bông đùa, không quá để ý." Tiếng anh đột nhiên trở hơi khàn: "Vợ à, em biết không? Khi nãy muốn để anh chết trên người em anh cũng đồng ý."



"Con sói đói!"



"Vợ ơi, đã nghỉ ngơi xong chưa? Lại làm tiếp nhé!"



Lại giày vò thêm một lần nữa, Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy eo sắp không còn là của mình nữa, người đàn ông này dường như không phải là người.



Mắt nhìn người đàn ông vừa được nếm mùi mới lạ lại muốn làm lần nữa, Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Nhìn xem đã mấy giờ rồi, bà nói là năm tiếng đồng hồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận