Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 540: Mục Đích Đã Đạt Được 3

Hai người lên tàu, Lạc Tĩnh Nghiêm và Tân Trân Trân nhìn đoàn tàu dần dần rời đi, sau đó mới rời khỏi sân ga, ra khỏi nhà ga.



Ra tới bên ngoài, Lạc Tĩnh Nghiên hỏi Tần Trân Trân: "Hôm qua Triệu Quân nói gì với em? Đã tỏ tình với em chưa?"



"Anh ấy hỏi em liệu có thể làm bạn với em không, nói rằng khi anh ấy trở lại quân đội muốn viết thư cho em.”



"Em cảm thấy anh ấy thế nào?"



"Cũng được. Em thấy có thể ở chung với anh họ thì chắc chắn cũng không kém hơn bao nhiêu. Chị dâu họ, chị thấy thế nào?"



"Chị không biết, mấy chốt còn tùy thuộc vào em có ưng hay không.”



"Em nghĩ anh ấy ổn, dù sao, em cũng không thể nói cụ thể cảm giác của mình với anh ấy là gì. Haiz. Không nói đến anh ấy nữa, đàn ông không quan trọng bằng việc em buôn bán kiếm tiền. Chị dâu họ, gần đây em đã bán đồng hồ cho bạn học, đồng nghiệp và bạn bè và người thân. Về cơ bản ai có thể bán được em đã bán hết rồi. Bây giờ em muốn phát triển khách hàng là người thân và bạn bè của bạn học, cả người thân và bạn của bạn em nữa. Nhưng dù sao thì cũng không thể trực tiếp qua tay em, lợi nhuận sẽ giảm lại còn không an toàn. Ở chỗ chị có thứ gì mới mẻ khác để em bán không, nếu có, em sẽ thay thế nó."



Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ đến trong không gian của mình còn có radio, bán radio cũng là một công việc rất phù hợp với Tần Trân Trân.



"Người kia bán đều là sản phẩm điện tử, có người nhờ chị giúp anh ta bán radio, giá một trăm tệ một chiếc, em xem tăng lợi nhuận thế nào thì phù hợp."



"Vậy thì tốt quá, có một mua bán như vậy, đúng lúc em cũng chưa có radio."



"Em có thể giữ một cái cho mình trước." "Chị dâu, chị thật tốt. Thật sự là phải cơn anh họ em vì đã tìm cho em một người chị dâu tốt như vậy. Chị đưa cho em ba cái radio trước, đợi em bán xong thì sẽ lấy hàng từ chỗ chị."



"Được rồi, chúng ta hợp tác vui vẻ."



"Hợp tác vui vẻ."



Một ngày sau, chuyến tàu của Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân đã thành công đến khu vực đóng quân của quân đội bọn họ. Hai người xuống tàu, đi bộ bên ngoài nhà ga thì nhìn thấy một chiếc xe jeep quân sự màu xanh lá cây, là xe mà quân đội đặc biệt phái đến đón họ.



Có lẽ người ngồi trong xe đã nhìn thấy họ, nhanh chóng mở cửa xe rồi nhảy xuống khỏi xe. Nhìn vẻ ngoài thì chàng trai trẻ này khoảng ngoài hai mươi tuổi. Nhìn thấy Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân cậu ấy vội vàng chào hỏi: "Tiểu đoàn trưởng, Quân Tử." Cậu ấy tên là Trần Chính Đông, là đại đội trưởng cấp dưới của Tiết Ngạn Thần. Trung đoàn trưởng đặc biệt yêu cầu một mình cậu ay đến đón Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân. "Chính Đông, cậu đến đón chúng tôi." Tiết Ngạn Thần nói. "Vâng." Cậu ấy đưa tay ra nhận lấy hành lý trong tay Tiết Ngạn Than."Lan này hai người đã lập được công lớn cho quân khu chúng ta, trở lại quân khu chờ khen thưởng đi. Ha Ha, còn có thể được ăn tiệc chúc mừng nữa.”



Triệu Quân nói: "Tôi thấy cậu chỉ nghĩ đến việc ăn uống thôi, lâu như vậy không gặp chúng tôi mà cậu cũng không nhớ chúng tôi."



"Nhớ, không phải mỗi ngày đều mong hai người trở về de tôi được ăn tiệc mừng công sao.”



"Cậu cút cho tôi, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn."



Trần Chính Đông mỉm cười: "Nói thật, mỗi ngày anh em chúng tôi đều mong hai người trở về, cũng không phải vì muốn ăn tiệc mừng công. Dù thế nào thì người có công là hai người không phải tôi, nhiều lắm thì tôi cũng là được ké chút hào quang từ hai người mà thôi." Ba người cùng nhau lên xe, Trần Chính Đông tiếp tục lái xe, Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân ngồi ở ghế sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận