Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 141: Chuyện Cũ 3

"Tôi muốn tố cáo Tống Anh Lan, cô ta ở đây nợ tiền của thôn dân, thôn dân đã đến đòi nhưng không biết đã trả hay chưa. Nếu chưa trả thì vị thôn dân kia sẽ phải chịu thiệt lớn."



"Tôi trả rồi." Tống Anh Lan nói dối.



Thảm Như Ý nói: "Đã trả hay chưa thì gọi thôn dân đó đến là biết ngay. Liên quan đến lợi ích thôn dân thì cần phải rõ ràng."



Lúc này Lưu Tuệ Phương đã sớm di gọi mẹ của Trương Bảo Quốc.



Tống Anh Lan luống cuống, cô ta nhanh chóng nhìn xung quanh, phát hiện Lưu Tuệ Phương đã không ở đây, chẳng lẽ là đi tìm chủ nợ của cô ta rồi?



Cô ta định không tiếng động rời khỏi đây, đến lúc đó nợ nan của cô ta sẽ xóa sạch, cô ta đi rồi, chả lẽ chủ nợ còn đến thành phố tìm cô ta sao?



Nên giờ chỉ cần đuổi Tôn Văn Sơn đi thì mọi chuyện còn lại sẽ dễ xử lý hơn.



"Đồng chí, ông nghe tôi đi, tôi không thiếu tiền ai ở đây cả, thanh niên tri thức Tham này có lẽ là quá muốn trở về, nếu tôi không về được thì cô ấy sẽ có cơ hội. Đây là kế sách của cô ấy, đồng chí đừng tin cô ấy."



Chuyện đến nước này cô ta chỉ có thể xé rách mặt với đối phương.



Thắm Như Ý tức giận nói: "Tống Anh Lan, cô đúng là quá đê tiện mà, lời nói dối nào cũng nói được. Hôm Trương Bảo Quốc với mẹ anh ta đến đòi tiền cô thì người trong khu thanh niên tri thức đều nhìn thấy cả đấy."



Đồng Kiến Tân nói: "Thanh niên tri thức Tống đúng là có nợ thôn dân, thôn dân cũng đến đòi, tôi có thể làm chứng."



Trần Chi Dụ nói: "Tôi cũng có thể làm chứng, chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy."



"Máy người nói điêu, mấy người có quan hệ tốt với Thẩm Như Ý nên sẽ cùng cô ấy vu khống tôi." Tống Anh Lan giảo biện nói với Tôn Văn Sơn: "Đồng chí, bọn họ đang cố ý vu khống tôi, tôi biết ông rất bận, chút việc nhỏ này cũng không dám phiền ông."



Tôn Văn Sơn trả lời: "Tôi đến đây không chỉ để nói về danh sách mà còn đến để xác minh tình huống nên có trách nhiệm làm rõ chuyện này. Nếu họ nói dối thì tôi sẽ ghi chép lại, về sau khi họ trở về thành phố hay báo danh vào đại học Công Nông Binh đều sẽ bị ảnh hưởng."



Tống Anh Lan đã nhìn ra Tôn Văn Sơn này không phải là một gã dễ lừa gạt.



Mười phút sau, bà lão Trương vội vội vàng vàng kéo Trương Bảo Quốc tới, theo sau là Lưu Tuệ Phương.



Bà lão Trương còn chưa bước vào cửa chính khu nhà ở của thanh niên trí thức đã hét toáng lên.



"Tống Anh Lan, thứ rác rửa không biết xấu hổ, cô sắp về thành phố tới nơi rồi, còn không mau trả hết tiền nợ của nhà tôi đây."



Bà ấy và Trương Bảo Quốc đi tới, chỉ vào Tống Anh Lan: "Thanh niên trí thức Tống, cô nói đồng ý đưa tiền cho chúng tôi, neu không cô sẽ làm vợ của Bảo Quốc. Bây giờ cô muốn về lại thành phố, bọn tôi không cắm cản nhưng mà hôm nay cô phải trả số tiền đang nợ chúng tôi."



"Giờ tôi không có tiền, đợi chừng nào tôi về thành phố rồi gửi tiền đến đây được không?" Bà lão Trương lập tức nho một ngụm nước bọt xuống đất: "Thôi đủ rồi, đồ chân que củi, cô cho rằng bà già này không biết trong đầu cô chứa chấp cái gì, Số muối bà đây từng nếm còn nhiều hơn đống gạo cô từng ăn, muốn lừa bà già này à, cô còn non lắm, đến khi quay về thành phố thì cô sẽ không gửi tiền đến, chúng tôi có thể để cô làm vậy sao? Chúng tôi đi xa đã khó khăn, có thể vào trong thành phố tìm cô à?"



Lưu Tuệ Phương chỉ cho bà ấy, chỉ vào Tôn Văn Sơn và nói: "Bác gái, đây chính là đồng chí do văn phòng thanh niên huyện phái đến, có chuyện gì thì bác có thể phản ánh với ông ấy."



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận