Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 101: Lén Lười Biếng 5

Phương pháp này là cách mà hôm qua cô học được từ trong miệng của một số bác gái và bà thim.



Trong thời gian thu hoạch vụ thu, nếu có nguyên nhân đặc biệt thì có thể xin nghỉ không làm việc, ví dụ như bị bệnh rất nặng, hoặc là cơ thể bị thương.



Tối qua cô cố ý không đắp chăn, là vì để hôm nay được xin nghị, không đi làm.



Thảm Như Ý nghĩ rằng đây là trò bịp bom của cô, nên bước qua duỗi tay sờ đầu của cô, quả thật rất nóng. "Em thật sự không dậy nỗi sao?"



Đỗ Nghệ Nam trông có vẻ rất ue oải yếu ớt, nói chuyện hình như cũng rất vất vả.



"Chị Như Ý, hiện tại em cảm thấy toàn thân rét run, còn khó chịu. Đừng nói là dậy đi làm việc, chỉ nằm ở đây thôi mà cũng cảm thấy vô cùng vắt vả."



Thảm Như Ý cau mày nói: "Em nói xem em, sớm không bệnh muộn không bệnh, hiện tại lại bệnh, không chỉ ảnh hưởng đến công việc, cũng không có ai có thời gian rảnh để chăm sóc em. Vào thời điểm thu hoạch vụ thu bác sĩ trong thôn còn cần phải làm việc nữa. Thế này đi, chị đi tới chỗ của bác sĩ trong thôn, bảo bác ấy đến nhìn xem em, nhưng mà, em phải rời khỏi giường mới được, nếu không thì, người ta đến cũng không tiện."



"Em, em biết rồi."



Đỗ Nghệ Nam gật đầu một cái, lúc đứng dậy cô mới phát hiện, hiện tại cô thật sự rất yếu ớt, ngay cả chút sức lực nhỏ này cũng không phát huy được.



Không chỉ đầu đau như sắp nứt ra, những vị trí khác trên người cũng vô cùng đau mỏi, quả thật là còn làm cô khó chịu hơn so với khi làm việc.



Những thanh niên trí thức khác đều đã xuống đồng làm việc, Thẩm Như Ý nói: "Chị cũng không biết khi nào bác sĩ trong thôn mới đến, em chịu đựng trước một chút, dùng khăn mặt ướt đắp lên trán."



Mãi đến thời điểm ăn bữa sáng, bởi vì Đỗ Nghệ Nam lên cơn sốt nên ngay cả cơm cũng không ăn được, nhưng mà bác sĩ trong thôn vẫn chưa đến.



Thắm Như Ý thăm dò cái trán của cô một chút, hình như nhiệt độ còn cao hơn so với lúc trước một chút.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



"Chị đã nói với bác sĩ trong thôn, có lẽ sắp đến rồi."



Môi của Đỗ Nghệ Nam trắng bệch, trách bản thân nhất thời hồ đồ, vì trốn tránh làm việc mà lại chọn áp dụng loại phương pháp đần độn này. Lúc làm việc, cô không có suy nghĩ muốn chết, nhưng hiện tại ngay cả suy nghĩ muốn chết cô cũng có.



Quả thật là sống không bằng chết.



Qua một hồi lâu, bác sĩ trong thôn mới xách theo hộp dụng cụ y tế thô sơ lại đây, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Đỗ Nghệ Nam, cho thuốc xong liền đi rồi.



Phương Chí Viễn giả vờ có lòng tốt muốn qua nhìn thăm, nhưng hắn bị Thẩm Như Ý chặn lại ở trước cửa: "Ký túc xá của các thanh niên trí thức nữ, cậu còn chưa được vào trong."



Phương Chí Viễn không cưỡng ép: "Xin cô nhất định phải chăm sóc cho thanh niên Đỗ thật tốt." Tham Như Ý rót bát nước am cho Đỗ Nghệ Nam, bảo cô uống thuốc.



Sau đó, các thanh niên trí thức lại đi làm việc, Tri Thanh Điểm chỉ còn lại người bệnh Đỗ Nghệ Nam này.



Một lúc lâu sau, Phương Chí Viễn đột nhiên chạy về, anh ta tiến vào trong ký túc xá của các thanh niên trí thức nữ.



"Thanh niên Đỗ, em thế nào rồi?"



Đỗ Nghệ Nam không cảm thấy dễ chịu chút nào, lúc nãy Tri Thanh Điểm chỉ còn lại một mình cô, cô còn sợ hãi lỡ như không có ai trông nom bản thân sẽ chết mắt. Hiện tại Phương Chí Viễn có thể chạy trở về để xem cô, trong lòng cô cảm thấy an ủi rất nhiều.



"Thanh, thanh niên Phương, anh chuyên môn trở lại để xem em sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận