Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 504: Uể Oải Ra Về 2

Hắc Hỗ lắc lắc đầu: "Sau khi em ở trái đất không lâu, em biết thời đại kia có rất nhiều đồ công nghệ cao, nhưng mà em không biết máy loại công nghệ cao máy. Em cảm thấy đồ trang bị dưới đáy giày của anh Tiết có khả năng chính là một món đồ công nghệ cao, là thứ trước kia em chưa từng tiếp xúc qua."



Lạc Tĩnh Nghiên ôm Hắc Hỗ xoay người lại, để nó ngồi trên thân mình đối diện với mình: "Hắc Hồ, em nói mấy thứ công nghệ cao kia, đặt ở đáy giày không phải sẽ chạy nhanh hơn chứ."



Cô nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không thể,"Muốn chạy nhanh thì nên gia tăng độ co dan của đáy giày, trước mắt chị cũng chưa nghe nói thêm thiết bị chạy lấy đà ở đáy giày, hơn nữa, anh ấy là một thanh niên trí thức, muốn chạy nhanh như vậy làm gì?” Cau mày nghĩ một lát, đột nhiên, trong đầu cô chợt lóe sáng, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng Tiết Ngạn Thần cùng với Triệu Quân tìm đồ ở trên núi.



Nhớ rõ năm trước có một lần anh với mình vì thối tiền lẻ, cô bảo Hắc Hỗ tìm giúp anh, kết quả cái gì cũng không tìm được.



Lần này vẫn là vì thối tiền lẻ sao? Không thể trùng hợp như vậy, bọn họ nhất định là đang tìm thứ khác. "Hắc Hỗ, em nói xem liệu đáy giày anh ấy có để món đồ phóng đồ có tác dụng dò tìm hay không, thật giống như cái em có thể phát hiện bảo bối vậy?"



Ánh mắt Hắc Hỗ lập tức sáng lên: "Chủ nhân, có khả năng này đấy..."



"Một thiết bị điện tử có thể dò tìm đồ, phần lớn là bằng kim loại, chính là nói Ngạn Thần đang tìm một thứ kim loại gì đó. Với lại, để thiết bị dò tìm ở đáy giày, đáy giày tiếp xúc tối đa cùng với mặt đắt, nếu là tìm ở bên ngoài, căn bản không cần đến máy dò tìm, nói cách khác thứ kia có khả năng giấu ở bề mặt trái đát."



Hắc Hỗ nghe Lạc Tĩnh Nghiên phân tích xong, cảm thấy cực kỳ có lý.



"Chủ nhân, anh Tiết cùng với thanh niên trí thức Triệu đều đang tìm thứ kia, trước kia chúng ta vẫn hay gặp được anh Tiết ở trên núi, chứng minh anh ấy đã tìm rất lâu, mục đích anh ấy tới nơi này chính là vì tìm kiếm món đồ kia rồi."



"Nói đúng. Chị cũng cảm thấy như thế, Hắc Hồ, còn nhớ rõ lần trước chúng ta đào được huy hiệu đặc biệt kia ở trên núi không? Em cảm thấy có khả năng là cái kia không?"



"Chủ nhân, không phải huy hiệu là cực kỳ phổ biến sao? Chỉ có điều, chị đã từng nói huy hiệu này dày hơn, nó cũng không phải loại bình thường.”



"Vấn đề ở ngay phía trên, lúc ấy chúng ta không nghĩ nhiều như vậy, cho rằng nó chỉ là hơi đặc biệt một chút, sao có thể biết nó có liên quan với quân lính được? Nếu không phải chúng ta gặp được anh Tiết, trải qua nhiều chuyện như vậy, mới phát hiện một chút đáng ngờ, khả năng vĩnh viễn đều không đoán ra được chỗ đặc biệt của huy hiệu này. Chỉ có điều, cái này cũng vừa vặn chỉ là chúng ta suy đoán mà thôi, nếu muốn biết rằng rốt cuộc nó có phải thứ anh Tiết muốn tìm hay không, chỉ có thể để tự anh ấy nhìn thấy mới được, chỉ là anh ấy có được vật mình cần tìm rồi, hoàn thành nhiệm vụ rồi, chắc là sẽ về quân đội thôi.



Hai người cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, đột nhiên muốn tách ra, Lạc Tĩnh Nghiên có chút không nỡ.



Hơn nữa, chờ anh lấy được thứ mình muốn tìm, tất nhiên sẽ bại lộ ra thân phận của mình, chờ sau khi làm rõ thân phận của anh xong, bọn họ sẽ gặp phải một cục diện khác, khả năng sẽ vĩnh viễn tách ra, cũng có khả năng sẽ khiến đưa ra một lựa chọn gian nan, tóm lại, bọn họ lại không thể giống như trước, không có bắt cứ cái gì ngăn cách, ít nhất có một quy định quan trọng trong điều luật quân đội chắn ngang giữa bọn họ, giống như một con sông, một ngọn núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận