Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 304: Chuẩn Bị Trước Khi Gặp Mặt 1

"Năm nay anh ấy hai mươi hai tuổi."



"Không lớn lắm mà cũng không còn nhỏ, thôi bỏ đi, khi nào hai đứa muốn kết hôn thì kết hôn, ba mẹ sẽ không ngăn cản."



"Mẹ cũng không ngăn cản."



"Ba, mẹ, cho dù con có gả đi rồi cũng sẽ không rời xa ba mẹ đâu, ba mẹ đừng sợ.”



"Ba mẹ không sợ, chỉ cần hai đứa có thể sống hạnh phúc là ba mẹ rất vui rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Nếu như chúng con đã xác định mối quan hệ rồi thì chắc chắn con sẽ đưa anh ấy về cho ba mẹ xem mắt."



"Vậy khi nào thì các con về?"



Ba Lạc hỏi.



"Chuyện này phụ thuộc vào ba mẹ có muốn gặp anh ấy hay không, anh ấy có thể đến bắt cứ lúc nào.”



"Ba mẹ lúc nào cũng có thời gian nhưng để khi nào cậu ấy có thời gian rồi đến cũng được, không cần chờ ba mẹ, cậu ấy có thể đến bắt cứ ngày nào."



Trong khi nói ba Lạc vô thức đưa tay chạm vào tóc mình, sau đó ông ấy còn đi tới trước gương rồi sờ tóc sờ cằm của mình.



"Tóc dài quá rồi, râu cũng chưa cạo nữa."



Mẹ Lạc mỉm cười: "Tốt nhất là ông nên lo liệu xong hết trước khi con rễ tương lai của chúng ta đến đi, làm ba vợ thì phải ra dáng vẻ của ba vợ, đừng khiến bản thân mắt mặt trước hậu bối."



Ba Lạc nói: "Tôi phải sửa soạn thật chỉnh te mới được, không thể làm con gái mình mắt mặt trước mặt con rễ được."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Ba, Ngạn Thần không để ý mấy chuyện này đâu. Nhưng mà thật sự ba cần cắt tóc rồi, tóc dài quá thì ba sẽ thấy khó chịu lắm đấy. Ở đây có kéo không? Bằng không để con cắt cho ba.”



"Con gái ngoan, con biết cắt tóc à?



"Con nhìn thấy người ta cắt nên con sẽ thử xem." Ba Lạc nghe con gái của mình muốn lấy mình ra làm vật thí nghiệm thì vô đứng giơ tay che đầu lại.



"Con gái à, con cắt được không đấy? Con đừng cắt cho ba trọc đầu luôn đấy nhé."



"Con cũng không biết nữa, nhưng dù con có cắt tóc của ba thành hình dạng nào thì con và mẹ cũng sẽ không ghét bỏ ba đâu, con re của ba cũng sẽ như vậy mà Tiểu Thiên cũng sẽ không ghét bỏ ba. Nếu như thành công thì con cũng có thể cắt tóc cho Tiểu Thiên."



Mẹ Lạc nói đùa: "Đúng đó, Chan Hoa, ông sợ cái gì? Bất luận ông có biến thành dạng gì thì ông vẫn là chủ của nhà chúng ta mà. Nếu không thì ông nhìn bộ dạng hiện tại của ông đi, tóc của ông có thể tết bím được rồi đấy."



Từ khi hai vợ chồng họ bị bắt thì ba Lạc chưa cắt tóc lần nào, mẹ Lạc thì may mắn hơn vì phụ nữ thường để tóc dài nên có thể tết bím được còn đàn ông thì khác.



Ba Lạc nghiễn răng nói: "Được, con gái, con cắt đi. Đằng kia bà nội Trương của con có cái kéo, để ba đi lấy."



Ba Lạc đem kéo đến, Lạc Tĩnh Nghiên để ông ấy đi gội đầu trước, sau khi tóc đã khô được một nửa thì Lạc Tĩnh Nghiên tìm được một chiếc áo mỏng cũ rồi quấn quanh cổ của ông ấy để ngăn không cho tóc rơi vào trong quân áo rồi đâm vào người. Trước khi Lạc Tĩnh Nghiên cầm kéo lên thì ba Lạc vẫn còn hơi nhát gan: "Con gái, con cẩn thận chút nhé."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn ông ấy co rúm lại thì thẳng thừng hâm dọa ông ấy: "Ba, giữ tóc không giữ đầu hay giữ đầu không giữ tóc, ba chọn một cái đi."



"Ha ha ha ha.”



Mẹ Lạc ở bên cạnh không nhịn được nên bật cười: "Chấn Hoa, ông cũng không còn trẻ nữa nên không cần quá chú trọng hình ảnh đâu. Tĩnh Nghiên, mẹ nhớ lần đầu tiên mẹ gặp ba con, mỗi lần mà ông ấy nhìn thấy mẹ thì lại chăm sóc tóc rất tỉ mỉ, cũng không biết ông ấy đã bôi cái gì lên đầu mà đầu tóc sáng bóng hết lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận