Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 212: Vu Khống 1

Lạc Tĩnh Nghiên bị lời nói của Hắc Hỗ chọc cười: "Anh ấy không phải. Để chị giải thích lại cho em biết thế nào là chồng đi. Một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ, thì người đàn ông đó mới được tính là chồng của người phụ nữ này. Còn chị và anh Tiết chỉ đang giả vờ làm một cặp vợ chồng chưa cưới, cho nên anh ay không được tính là chồng chị. Sao em lại hỏi như vậy?”



"Bởi vì em cảm thấy chủ nhân đối xử với anh Tiết của chị rất tốt. Em còn cho rằng chị coi anh ấy là như chồng chị cơ."



"Cho nên, em ghen sao?”



"Anh ấy không phải là được rồi. Chủ nhân, lẽ nào hôm nay chị không cảm nhận được sao, anh ay đã nghi ngờ em rồi. Em sợ anh ấy sờ em là để thăm dò em, nên em liền cắn anh ấy. Em phải cho anh ấy biết em không quá khác biệt so với những con mèo khác, chẳng qua là thông minh hơn những con mèo thường một chút thôi. Em cũng sẽ lục thân không nhận, cũng sẽ cắn người."



"Ò, hoá ra là vậy."



"Chủ nhân, chị còn trách em nữa không?"



Lạc Tĩnh Nghiên vuốt đầu con mèo: “Chị không trách em, nhưng sau này có cắn thì cắn nhẹ một chút."



"Chủ nhân, sau này còn để em cắn anh ấy nữa sao?" "Hả?" Lạc Tĩnh Nghiên suy nghĩ một lúc: "Có thể không cần cắn thì không cắn. Anh Tiết là người bạn tốt nhất của chị và Tiểu Thiên. Trước kia anh ấy từng đi linh, năng lực nhìn thấu chắc chắn tốt hơn so với người khác một chút. Hơn nữa bây giờ bọn chị còn là người yêu giải, chị không thể nào không cho anh ấy tới đây được. Sau này em cố gắng che giấu bản thân, đừng để anh ấy phát hiện em có chỗ nào bat thường, cũng đừng để cho người khác phát hiện.”



"Em đã biết, chủ nhân, em sẽ cần thận."



Buổi tối sau khi Hắc Hỗ ngủ say, Lạc Tĩnh Nghiên lại suy nghĩ một chuyện hết sức quan trọng. Lạc Tĩnh Nghiên đang suy nghĩ về không gian của cô và bí mật của Hắc Hỗ.



Tiết Ngạn Thần không phải là người bình thường, anh có khả năng quan sát nhạy bén về sự vật và con người, hiện tại anh đã phát hiện ra chỗ bất thường của Hắc Hỏ, nếu cô tiếp tục ở bên anh, e rằng bí mật của cô sẽ có một ngày bị bại lộ trước mặt anh mắt.



Những bí mật này quyết không thể để người khác biết được, kể cả những người thân thiết nhất với cô, cô cũng tính giấu đối phương cả đời.



Nếu vì điều này mà cô đòi cắt đứt mọi liên lạc với Tiết Ngạn Thần thì rõ ràng là không thực tế.



Vì vậy, cô dự định tìm cơ hội "chia tay" với Tiết Ngạn Thần, ho sẽ không cần phải giả vờ làm người yêu của nhau nữa, như vậy Tiết Ngạn Thần sẽ không có lý do chính đáng nào để đến thăm cô thường xuyên, mà nếu chỉ ngẫu nhiên gặp mặt thì chỉ cần cô và Hắc Hỗ che giấu kỹ thêm một chút thì đối phương chắc chan sẽ không phát hiện ra cái gì.



Sáng sớm hôm sau, Giang Mãn Nguyệt kích động đến nói chuyện phiếm với Lạc Tĩnh Nghiên.



"Tinh Nghiên, mình nói cậu nghe một chuyện cực kỷ lớn, có liên quan đến Đỗ Nghệ Nam."



Lạc Tĩnh Nghiên như đoán trước được cô ấy muốn nói cái gì: "Nhìn cậu hưng phấn như vậy, chắc là có chuyện bát quái gì rồi." "Không sai." Giang Mãn Nguyệt hé miệng cười, nói: “Tĩnh Nghiên, không biết cậu có thấy hay không, nhưng hai ngày nay mình hay trông thấy Đỗ Nghệ Nam nôn khan, mình có hỏi cô ta bị làm sao, nhưng cô ta chỉ kêu là đau bụng. Cậu nói xem, có phải là cô ta có thai rồi không? Đứa bé đó rất có thể là của Phương Chí Viễn."



"Hôm qua mình cũng thấy, nôn khan một lần hai lần có thể là sinh bệnh, nhưng nếu cứ nôn liên tục thì rất có thể là mang thai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận