Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 480: Hắc Hổ Được Tan Tỉnh 2

Hồ Tam Cường và thíim Hồ thấy cô ta đến mà còn nghe cô ta nói những lời này thì hai người bọn họ đều hoang mang.



Bọn họ ăn trộm lúc nào cơ?



Rõ ràng là sáng nay bọn họ phát hiện ở cửa, khó lắm mới gặp được chuyện tốt như vậy thì sao có thể là của Trang Phi Phi chứ?



Trong nhà họ Hồ không có ai là không tham tiền, vừa rồi khi hai mẹ con họ phát hiện ra những viên gạch này thì đã bàn bạc xong, bọn họ không biết là ai để những viên gạch này ở đây, cũng không biết những viên gạch này vốn là của ai nhưng bây giờ đang đặt ở cửa nhà họ thì bọn họ phải nhanh chóng chuyển những viên gạch này vào nhà, chuyển vào nhà nghĩa là của bọn họ, phàm đã là đồ vật đến tay bọn họ thì mặc kệ là ai đến nhận cũng còn lâu mới lọt ra ngoài được.



Thím Hồ nhướng mày, tỏ vẻ ngang ngược, hung hăng và không nói đạo lý là sở trường mạnh nhất của bà ta, hất cằm về phía Trang Phi Phỉ: "Đây gạch ngói do chúng tôi tự mua, ở đâu ra mà của cô? Cô vừa chắp miệng đã nói là của cô thì nghĩa là của cô sao, muốn lừa người khác thì cũng không phải là lừa như vậy, cô cũng không tự di hỏi xem bà già đây là loại dễ bị lừa sao?"



Trang Phỉ Phỉ chắc chắn không có sự trùng hợp như vậy, gạch ngói của cô ta vừa mới mat thì bên nhà họ Hồ đã chuyển gạch ngói vào nhà, nhất định là do bọn họ trộm.



Kẻ trộm không thể dễ dàng thừa nhận mình là kẻ trộm, vì vậy thim Hồ không chịu thừa nhận là chuyện rất bình thường.



Vì thế cô ta hỏi thim Hồ: "Muốn mua gạch ngói cần phải có giấy báo của đại đội trưởng, các người có không? Để tôi đi hỏi đại đội trưởng, nếu chú ấy không cấp giấy báo cho các người thì gạch ngói của các người chính là do trộm mà có."



"Chúng tôi có giấy báo." Thim Hồ nói: "Lúc trước cựu bí thư chỉ bộ Lại cấp cho chúng tôi, bây giờ vẫn còn sử dụng được."



Những gì bà ta nói không sai, lúc trước quả thật bí thư chi bộ Lại từng cấp giấy báo cho bọn họ, vốn dĩ bọn họ không có y định mua gạch ngói, họ chỉ chuẩn bị để dùng thôi.



Trang Phỉ Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn thím Hồ một cái, lúc này cô ta cũng có hơi lung lay với suy đoán của mình, chẳng lẽ những viên gạch ngói này thật sự không phải là những viên mà cô ta bị mắt.



Ngay lúc suy nghĩ của cô ta đang bị dao động, đột nhiên cô ta nhìn thấy có một viên gạch ngói dính đầy máu khô, lúc cô ta mua gạch ngói có một người thợ chuyển gạch không cần thận làm rơi viên gạch trong tay xuống đập vào làm cổ chân bị thương, máu dính vào vài viên gạch.



Không có thể có chuyện trùng hợp như vậy được, vậy nên những viên gạch ngói này nhất định là mẹ con nhà họ Hồ lấy trộm của mình.



"Hai người các người không cần ngụy biện nữa, những viên gạch ngói này đều là của tôi, trên đó có dấu hiệu, các người có nhìn thấy vết máu đã bị khô trên đó không? Đó là do công nhân xếp gạch cho tôi lưu lại. Tôi khuyên các người nên thành thật trả chúng lại cho tôi đi, bằng không tôi sẽ không khách sáo với các người nữa."



Người trong thôn luôn bài xích những người đến từ bên ngoài, hơn nữa thím Hồ còn ngang ngược vô lý, bà ta khóc lóc om sòm nói: "Không khách sáo thì cô có thể làm gì chúng tôi? Chúng tôi không trộm của cô, cô cho rằng cô hù dọa chúng tôi thì chúng tôi sẽ nhường gạch ngói của mình cho cô sao, thật là nực cười."



Trang Phi Phi tức giận cắn chặt môi, cô ta không cam tâm để đồ đạc của mình bị người khác lấy đi như vậy, Lạc Tĩnh Nghiên ngu xuan kia có thể không truy cứu việc mình bị mắt đồ nhưng cô ta thì không thể, cô ta không thể nuốt trôi cơn tức này.



Tuyệt đối không thể buông tha cho hai mẹ con này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận