Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 211: Phòng Ngừa 2

[He he, bổn miêu là một con mèo sạch sẽ, trên người không có virus. Anh Tiết của chị chỉ bị thương ngoài da thôi, vệ sinh cho anh ấy một chút là ổn. ]



[Vậy thì tốt. ]



Lạc Tĩnh Nghiên lúc này mới yên tâm, cô an ủi Tiết Ngạn Thần: "Anh Tiết, anh không cần phải lo lắng, con mèo này không mang virus. [rước đó em đã từng bị nó cắn rồi nhưng vẫn luôn khoẻ mạnh, không có bắt kỳ phản ứng xấu nào. Anh cũng sẽ không sao đâu. Nhưng anh lo lắng, em có thể cùng anh đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh dại." "Không cần, anh cũng không yếu ớt đến mức đó." Tiết Ngạn Thần nói. Lạc Tĩnh Nghiên lại tìm một mảnh vải sạch, băng lại cho anh.



Khi băng bó vết thương cho anh, cô rất cần thận, ngón tay trắng mịn của cô thi thoảng sẽ chạm vào ngón tay anh, nhịp tim không ngừng tăng tốc, khiến anh không khỏi hoài nghi sự tự chủ mà anh vẫn luôn tự hào.



So với lúc trước cô nắm tay anh và lúc cô lấy số đo cơ thể anh càng khiến thần kinh anh căng thẳng hơn.



Rõ ràng lần tiếp xúc này không nhiều bằng hai lần đó.



Lạc Tĩnh Nghiên chỉ lo cúi đầu băng bó vết thương cho anh, nên cũng không biết rốt cuộc anh đang nghĩ lung tung cái gì.



Sau khi Lạc Trường Thiên rang hạt thông xong, rồi để nguội, Lạc Tĩnh Nghiên mời Tiết Ngạn Thần tới ăn hạt thông.



"Anh Tiết, anh ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể." Trong lời nói của cô còn bao hàm một ít lời xin lỗi.



Tiết Ngạn Thần nhìn ra sự áy náy của Lạc Tĩnh Nghiên, anh cười nói: "Vừa rồi không sao đâu, em không cần để trong lòng. Đối với anh thì như gãi ngứa ấy."



Anh bóc một hạt thông ra rồi cho vào miệng,"Thật sự rất ngon, không biết là do tay nghề của em tốt, hay là do thứ này vốn dĩ đã ăn ngon.” "Món này vốn dĩ đã ăn ngon rồi, không bột đố gột nên hồ*. Nếu không có nguyên liệu tốt thì tay nghề của em có tốt đến đâu thì cũng không thể biến bùn đất thành món ngon được phải không?”



(“Không bột đố gột nên hồ: Không có cơ sở vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn. )



Tiết Ngạn Thần vẫn cảm thấy Lạc Tĩnh Nghiên khiêm tốn.



"Nếu ở thời cỗ đại, em nhất định có thể đạt đến trình độ ngự trù."



Lạc Tĩnh Nghiên thầm cảm thán Tiết Ngạn Thần thực sự tinh mắt. Cô thở dài nói: "Đời này em không thể đảm đương nổi chức vụ đầu bếp này đâu, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều không có số làm đầu bếp."



"Ha ha ha ha.”



Hai người cùng nở nụ cười.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy sắc trời vẫn chưa tối, nói: "Anh Tiết, nếu đã tới thì ở lại ăn cơm xong rồi đi."



"Được, anh cũng muốn ăn đồ ăn em nấu."



Lạc Tĩnh Nghiên lấy ra một cây bắp cải lớn, làm cải muối, rồi hâm nóng máy chiếc bánh bao hap.



Tiết Ngạn Thần ăn xong bữa cơm rồi mới rời khỏi khu nhà ở của thanh niên trí thức và quay trở lại đại đội Tiền Tiến.



Khi Lạc Tĩnh Nghiên tiễn anh rời khỏi khu nhà ở của thanh niên trí thức thì vô tình nhìn thấy Đỗ Nghệ Nam đang ghé vào góc tường nôn mửa. Cô cũng không để ý mà đi qua luôn.



Cô tiễn Tiết Ngạn Thần rời đi rồi quay lại, nhìn thấy Đỗ Nghệ Nam vẫn ghé vào góc tường đó, lại nôn thêm hai lần nữa, mới đứng dậy quay về ký túc xá nữ.



Trời tối, chờ Lạc Trường Thiên cũng trở về ký túc xá nam, Lạc Tĩnh Nghiên tóm lấy Hắc Hỗ rồi đặt lên của đùi mình, vuốt lông của nó rồi nhẹ nhàng hỏi.



"Nói cho chị biết, tại sao hôm nay em lại muốn cắn anh Tiết?"



"Chủ nhân, anh Tiết là chồng của chị sao?" Hắc Hỗ có chút bắt mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận