Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 648: Rốt Cuộc Là Ai? 2

Lúc này, cô ta phát hiện mình lại ngồi lên một đống đất khác, dựa theo phát hiện ban nãy thì chính là một ngôi mộ, cô ta lại chạm phải bia mộ, cô ta vội đứng dậy, nhìn ngó xem thử rốt cuộc là lúc nãy mình đã ngồi lên thứ quái gì, hóa ra cũng là một ngôi mộ, sau đó lại quan sát thật kỹ xung quanh, hóa ra nơi này là một vùng nghĩa địa, có khoảng chừng mười ngôi mộ lớn nhỏ.



Mặc dù cô ta xuyên không đến từ hiện đại, được hưởng giáo dục bậc cao của thời hiện đại, nhưng giữa đêm hôm lại nhìn thấy nhiều ngôi mộ như thế thì vẫn không kìm được sự run rẫy sợ hãi, như thể bước vào thế giới liêu trai vậy.



Tử sau khi cô ta có được không gian bên mình, cô ta vô cùng tin vào sự tồn tại của những chuyện ly kỳ quỷ quái, cô ta nghĩ tới nghĩ lui, ma quỷ thích bóng tối, sợ ánh sáng, cô ta muốn dùng ánh sáng để tăng thêm sự dũng cảm cho bản thân, đề phòng ma quỷ đến gần mình.



Thế là cô ta dùng ý nghĩ để điều khiển không gian của mình, định lấy đèn pin trong đó ra, dùng đèn pin soi đường cho mình, bảo vệ cho mình về nhà.



Nhưng sau khi cô ta ra lệnh xong, tay cô ta lại trống rỗng, không lấy được gì hết.



Cô ta thử lại lần nữa, vẫn không thể lấy ra bất kỳ thứ gì từ không gian.



Cô ta thấy hơi lạ, chẳng lẽ cách dùng ý nghĩ để kiểm soát không gian của cô ta đã mắt linh rồi sao?



Có khi nào xảy ra sai sót ở đâu không? Cô ta thử lại vài lần, vẫn không có tác dụng gì.



"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao không nghe lệnh. " Cô ta bực bội trách móc.



Không gian không nghe theo lệnh của cô ta, cô ta cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, đành phải tự chui vào trong không gian để xem thử, cũng may, cô ta vẫn có thể suôn sẻ đi vào trong không gian, nhưng mà không vào xem thì còn đỡ, chứ vào xem rồi thì dọa cô ta sợ hồn vía lên mây.



Vô ta vừa mới bước vào trong không gian thì đã phát hiện cửa nhà kho của mình mở toang, còn chiếc xe đạp với gạch vuông để ở ngoài cửa nhà kho thì không cánh mà bay, nhìn qua cánh cửa nhà kho rộng mở từ phía bên ngoài là có thể nhìn thấy bên trong nhà kho rỗng tuếch.



Cô ta lập tức thấy khiếp đảm, vội vàng chạy vào trong khi xem thử, phát hiện ra đúng là cái gì ở trong đó cũng đã mắt hết rồi, cái gì cũng mắt!



Cô ta như không thể tin được, dụi mắt thật mạnh máy lần, sau đó mở mắt ra lại, vẫn nhìn thấy cảnh tượng trống rỗng y hệt.



Căn nhà kho to lớn như thế của cô ta giờ đây chỉ còn lại mặt đất bằng phẳng và những bức tường thép cao lớn, những món vật tư kia của cô ta và cả số tiền mà cô ta kiếm được nhờ bán vậy tư, tất cả đều đã bốc hơi.



"Sao lại có thể như vậy? Sao lại thế này?"



Không gian của cô ta vẫn còn ở trên người cô ta kia mà, tại sao đồ đạc bên trong lại mắt hết ráo vậy?



Vì nhận phải cú sốc quá lớn, cô ta đứng không được vững, ngồi phịch xuống băng ghế đá cạnh chiếc bàn tròn.



Lúc này, cô ta chịu đựng việc bị cảm xúc không tốt của mình kiểm soát, mọi thứ trong đầu cô ta đều là nghi ngờ và hối hận, cô ta muốn phát cuồng lên nổi điên lên, cơ bản là trong thời gian ngắn không thể nào suy nghĩ được cái gì tỉnh táo.



Cô ta cảm thấy cả cơ thể như mất hết sức lực, muốn tựa lên bàn tròn nghỉ ngơi một chút, áp mặt lên mặt bàn, cảm thấy cắn vô cùng nên mới phát hiện là mình vẫn còn đeo cái mặt nạ trước đó, cô ta tháo ra rồi ném qua một bên, sau đó tựa lên bàn đá nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận