Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 259: Quyết Định 4

Bây giờ cô ta còn phải quan tâm đến những người trong chuồng bò.



Cô ta bước đến bên ngoài chuông bò rồi lấy hai túi lương thực từ trong không gian ra, cô ta đi đến nhà của ba mẹ Lạc trước rồi mỉm cười chào hỏi ba mẹ Lạc: "Chú, dì, hai người vẫn khỏe chứ?"



Ba mẹ Lạc đã biết cô ta là người như thế nào rồi nên không muốn chào đón cô ta, chỉ là họ không thể hiện quá rõ ràng tránh khơi dậy sự nghi ngờ của cô ta.



Mẹ Lạc hỏi: "Thanh niên tri thức này, cô có chuyện gì sao?” Trang Phi Phi đưa cho họ một túi lương thực: “Chú, dì, cháu biết hai người khó khăn nên cháu nghĩ cháu có thể giúp hai người một chút, hai người nhận túi lương thực này đi ạ."



"Chúng tôi không cần."



Ba mẹ Lạc đồng thanh từ chối.



Ba Lạc nói: "Thật sự chúng tôi không thiếu thức ăn, chúng tôi có thể ăn bánh hấp hạt thô. Chúng tôi biết rõ thân phận của mình nên thật sự không muốn giao thiệp với cô.”



"Chú dì à, thật sự không cần khách sáo với cháu đâu a.”



"Chúng tôi không có khách sáo, thật sự chúng tôi không cần, nếu những người bên trên biết chúng tôi ăn uống đầy đủ thì chắc chắn sẽ nghỉ ngờ chúng tôi. Nếu cô muốn tốt cho chúng tôi thì mang đồ của cô đi đi, sau này cô đừng đến đây nữa."



Trong khoảnh khắc này Trang Phi Phi không biết phải làm thế nào, rốt cuộc thì có phải hai vợ chồng này khách sáo với cô ta hay không hay là thật sự họ không dám nhận?



"Dì à, hai người đừng xa cách quá như thế, cháu đến vùng nông thôn này chỉ có một mình, lúc nhìn thấy hai người thì cháu lại nghĩ đến ba mẹ cháu. Cháu chỉ muốn hỗ trợ hai người như những thành viên trong nhà với nhau, nếu chú dì không ghét cháu vậy tại sao không nhận lương thực của cháu?"



Khi nói chuyện trông cô ta có vẻ chân thành khiến người ta cảm thấy cô ta đáng thương, dường như người khác khó lòng từ chối cô ta.



Ba mẹ Lạc cũng không phải là người có lòng dạ sắt đá, nếu Lạc Tĩnh Nghiên không nhắc nhở họ trước thì rất có thể họ đã đồng ý rồi.



Mẹ Lạc nói: "Tiểu đồng chí, thật xin lỗi vì chúng tôi không thể đồng ý với cô được, chúng tôi đã đi đến nông nỗi này rồi nên không muốn gây thêm rắc rối nữa, mong cô thông cảm cho chúng tôi. Đương nhiên, cũng là để cô cân nhắc thêm.”



"Di à." "Tiểu đồng chí, cơ thể của tôi không khỏe nên muốn nghỉ ngơi, phiền cô hãy đi đi."



Mẹ Lạc đuổi người.



Trang Phi Phi liếc nhìn ba Lạc, mưu đồ tìm kiếm điểm đột phá từ chỗ ba Lạc, nhưng ba Lạc cũng nói: "Vợ tôi muốn nghỉ ngơi nên cô đừng làm phiền bà ấy nữa."



Về phương diện bảo vệ và chăm sóc mẹ Lạc thì ba Lạc chưa bao giờ lơ là.



Trang Phi Phỉ bất lực nên chỉ đành đặt túi lương thực lên trên bàn.



"Chú, dì, cháu biết hai người đều là người khí khái nhưng con người là tắm thân máu thịt, dù có khí khái đến đâu cũng không thể không ăn được, cháu để đồ lại đây, cháu đi đây ạ."



Cô ta nghĩ có lẽ ba mẹ Lạc nhìn thấy cô ta chân thành như vậy thì sẽ bằng lòng để cho cô ta gần gũi.



Cô ta đi ra ngoài như chạy trốn, ba Lạc cầm túi lương thực lên rồi đuổi theo ra ngoài sau đó nhét túi lương thực vào tay cô ta.



Trang Phỉ Phỉ từ chối nhận lại: "Chú à, cháu không nhận lại đâu.”



Trang Phi Phỉ không chịu nhận lại mà ba Lạc cũng không chịu nhận lấy, hai người đẩy qua đẩy lại nên túi lương thực bị rơi xuống đất, sau đó ba Lạc quay đầu đi vào trong nhà rồi đóng cửa lại.



Trang Phi Phi rất tức giận, cô ta đuổi theo và gõ cửa nhưng ba mẹ Lạc đều không mở cửa cho cô ta, cô ta đứng trước cửa nhà của ba mẹ Lạc mắng "đồ không biết điều!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận