Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 571: Đãi Ngộ Khác Biệt 3

Chú Ngô đã ngoài 50 tuổi, bình thường rất giữ thể diện, cho nên càng xấu hỗ nói ra.



Lúc trước bọn họ đã bàn bạc về tiền lương và điều kiện đãi ngộ xong với Lạc Tĩnh Nghiên, hai bên đều đồng ý. Bây giờ Lạc Tĩnh Nghiên không có lỗi, rõ ràng bọn họ đình công là lỗi của bọn họ. Nhưng khi nhìn thấy cách đãi ngộ của công nhân bên phía Trang Phỉ Phỉ, ông ta cảm thấy rất bất công, không thể nuốt trôi cục tức này. .



Ông ta đắn đo một lát, không biết nên nói như thế nào, rứt quát quay mặt sang một bên không nói gì. Năm người kia vẫn nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào với Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn dáng vẻ trong lòng có ma của bọn họ lại hỏi: " Mọi người thấy mệt hãy thấy khát? Tôi có mang nước cho mọi người, mau uống một chút. Nếu mệt thì có thể nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong thì trở lại làm việc, chỉ cần không làm chậm tiến độ xây dựng bên này là được.”



Lạc Tĩnh Nghiên đặt am nước trước mặt bọn họ, không ai có tâm trạng uống nước.



Đúng lúc này, bên kia Trang Phi Phi lại đang phát táo, các công nhân bên đó ồn ào nhốn nháo giống như ăn tết. Sáu người ở đây không khỏi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy những quả táo đỏ trên tay công nhân bên đó, bọn họ lại lần nữa không nhịn được ghen tl.



Một lúc sau, người công nhân tên Lý Kiến Lương cuối cùng cũng nói chuyện với Lạc Tĩnh Nghiên.



“Thanh niên trí thức Lạc, không phải là chúng tôi kén chọn, cô nhìn thanh niên trí thức Trang ở bên kia không chỉ cho công nhân tiền công cao, mà còn luôn có nước đường trắng và táo để đãi công nhân. Người ta ở đó có nước đường trắng để uống tùy tiện, táo cùng ăn tùy ý. Công nhân chúng tôi ở đây tiền công thấp thì không nói, nhưng chỉ được uống nước đun sôi để nguội, mỗi ngày không ăn nổi một quả táo, trong khi công việc cũng không kém gì So Với người ta bên kia. Thanh niên trí thức Lạc, cho dù chúng ta không nói ra, cô cũng nên tự mình nhìn ra, đãi ngộ chênh lệch quá lớn."



Lạc Tĩnh Nghiên nghe xong không nói gì, cô trực tiếp nhắc am nước lên, đổ nước bên trong xuống đất không còn một giọt.



Nếu đưa ra ý kiến vô lý với cô, được voi đòi tiên thì thậm chí nước của cô cũng đừng nghĩ uống được.



"Tôi nói tại sao mọi người vô duyên vô cứ không chịu làm việc, hóa ra là bởi vì việc này mà mọi người có ý kiến với tôi, tức giận tôi. Tôi tự nhận là tiền công tôi không trả thiếu mọi người, còn mang nước và thêm táo cho mọi người ăn. Tôi cảm thấy tôi đối xử với mọi người cũng coi như ổn, ít nhất là tốt hơn so với đãi ngộ trước đây của mọi người.



Nhưng tôi không ngờ mọi người vẫn phàn nàn về tôi. Mọi người chỉ cảm thấy là tôi làm không tốt, tại sao mọi người không xem xét lại bản thân mình, mọi người làm có đúng không? Đầu tiên, từ trước chúng ta đã thỏa thuận xong về tiền công và đãi ngộ của mọi người, lúc đó mọi người đều rất vui vẻ, tôi cũng không bạc đãi mọi người bắt cứ cái gì.



Thứ hai, đãi ngộ ở bên cạnh tốt đó là chủ nhà có tiền, năng lực của tôi chỉ có như vậy. Mọi người muốn lợi dụng nhiều hơn, chính là do mọi người quá tham lam, không phải lỗi của tôi."



Những người này muốn được lợi nhiều hơn, cô sẽ không bao giờ chiều chuộng bọn họ.



Cho dù trong không gian cô có rất nhiều đường trắng, có táo ăn không hết và rất nhiều tiền cũng sẽ không lấy ra đưa cho những người này.



Cùng lắm những người này không làm thì cô lại đi tìm người khác, cũng không phải không có mấy người này thì cô sẽ không xây được nhà.



Máy người cảm thấy Lạc Tĩnh Nghiên nói không sai, nhưng trong lòng bọn họ lại cảm thấy không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận