Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 194: Hoang Sợ 2

Sáng sớm hôm sau, lúc cô vừa tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng kêu loạn ở trong sân, lúc đi ra ngoài xem sao thì trông thấy máy thanh niên thanh niên trí thức đang túm tụm bên ngoài bàn tán chuyện gì đó.



Sau khi một số thanh niên trí thức nhìn thấy cô, ánh mắt của bọn họ rõ ràng có chút kỳ lạ.



Đỗ Nghệ Nam cố ý lớn tiếng nói: “Ai nha, mọi người đoán xem tại sao cái tên Lại Xuân Minh đó lại đột nhiên phát điên vậy? Không những phát điên, mà còn biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, tự đập nát tay của mình." Hôm kia Lại Xuân Minh có đến tìm Lạc Tĩnh Nghiên, nhất định là muốn cho Lạc Tĩnh Nghiên chút lợi lộc gì đó, nhưng hiện tại Lại Xuân Minh điên rồi, Lạc Tĩnh Nghiên thiếu bớt một chỗ dựa, để xem xem cô còn vênh váo đắc ý như thế nào.



Lạc Tĩnh Nghiên di ra ngoài, làm bộ như không biết xảy ra chuyện gì, tìm Thảm Như Ý hỏi thăm, Thâm Như Ý nghe vậy thì cũng nói ra chuyện Lại Xuân Minh nỗi điên chỉ trong một đêm, còn tự mình hại mình nữa.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Vậy mấy người thanh niên trí thức chúng ta nhất định phải cần thận một chút, đừng để anh ta vào đây gây chuyện." "Ừ, ban ngày tốt nhất là chúng ta nên đóng cửa lại, khi nào nhà họ Lại không cho anh ta ra ngoài nữa thì hằng bình thường lại như cũ."



Thảm Như Ý nói: "Tĩnh Nghiên, chị nghe người dân trong thôn nói, Lại Xuân Minh bị linh hồn của thanh niên trí thức Trương dọa cho sợ hãi, cho nên mới dẫn đến việc phát điên như thế. Tĩnh Nghiên, linh hồn của thanh niên trí thức Trương trở lại rồi, em ở trong phòng cũ của cô ấy, em không thấy sợ sao?"



Lạc Tĩnh Nghiên đương nhiên không sợ rồi, nhưng cô vẫn hùa theo lời của Thẩm Như Ý, lộ ra dáng vẻ sợ hãi.



"Chị Như Ý, chị nói thật hả? Thanh niên trí thức Trương đó đã chết hơn một năm rồi, không phải hiện tại linh hồn của cô ấy nên ở dưới âm ti địa phủ sao? Sao còn quay lại được nữa?”



"Nhiều người cũng nói vậy đấy. Nhưng Lại Xuân Minh lại luôn mồm lắm bẩm lầm bam nói xin lỗi thanh niên trí thức Trương và đứa bé trong bụng của cô ấy. Bản thân Lại Xuân Minh cũng đã thừa nhận rằng đứa bé trong bụng thanh niên trí thức Trương là của anh ta, haiz, xem ra chúng ta đều đã đoán đúng rồi."



Giờ đây tất cả mọi người trong toàn thôn đều đã biết được bí mật này, cho nên lúc cô ấy nói ra cũng không cần phải kiêng dè điều gì nữa. "Ò, hóa ra tên Lại Xuân Minh đó lại đáng giận như thế."



Đỗ Nghệ Nam vui sướng khi người gặp họa: "May mà chúng ta không phải ở trong căn nhà ma đó."



Thâm Như Ý trừng mắt nhìn cô ta một cái rồi hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Tĩnh Nghiên, nếu em cảm thấy sợ thì dọn về đi."



Lạc Tĩnh Nghiên từ chối: "Không được, em sợ sẽ có một số người không chào đón em. Có lẽ thanh niên trí thức Trương trở về để báo thù, em cũng chưa từng làm tổn thương gì thanh niên trí thức Trương, nên em tin cô ấy sẽ không làm tổn thương em đâu."



“Tĩnh Nghiên, lá gan của em lớn thật.” "Chị Như Ý không cần lo, em sẽ không sao đâu.”



Trong thôn, Lại Xuân Minh cả người đầy máu, hệt như tên ngốc điên điên khùng khùng chạy tới chạy lui trên đường.



Bất luận anh ta đi đến nơi nào, gặp được người nào, trong miệng cứ không ngừng lải nhải: "Thanh niên trí thức Trương, Tử Nguyệt, cầu xin cô, cầu xin cô đừng giết tôi, tôi hối hận rồi, lẽ ra tôi không nên ép cô ngủ với tôi, đứa trẻ đó, tôi không thể có đứa trẻ đó, nhưng cô đã ngủ với Lại Tử rồi thì chính là vợ của Lại Tử. Ha ha ha, Trương Tử Nguyệt, tôi, tôi chỉ chơi đùa với cô mà thôi. Đừng, đừng lấy mạng của tôi, cô và đứa nhỏ của cô đều mang mạng tiện, hai người đáng chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận