Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 490: Phát Hiện Manh Mối 1

Chuong 490: Phat Hien Manh Mối 1



Bà cụ từng là tiểu thư khuê các trong một gia đình giàu có, thêu là một trong những môn học bắt buộc ngay từ nhỏ.



"Nếu là thêu hoa thì bà cũng biết, có điều bây giờ bà già rồi, mắt chẳng còn dùng được, bằng không thì bà sẽ thêu chung với mẹ cháu."



"Bác à, bác là tiền bối, có lẽ con vẫn cần bác chỉ dẫn đó ạ." Mẹ Lạc Cười nói.



Bà nội Trương lập tức kể cho mẹ Lạc và Lạc Tĩnh Nghiên về sự tâm đắc, kinh nghiệm trong thêu hoa của bản thân, cả hai lắng nghe say sưa. Ba Lac tu trong nha di ra: "Ba bà cháu trò chuyện với nhau hợp quá, tôi không quấy rầy mọi người, lên núi lấy chút củi đốt đây.”



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Ba ơi, không phải là ba không hợp với mọi người đâu, chúng ta đều hợp cạ nhau mà. Ba biết làm cơm, mà các bà cháu đều cần ăn cơm, ai lại đi từ chối món ăn ngon cơ chứ, vừa hay ba chính là người tạo ra những món ngon đó."



Ba Lạc mỉm cười: "Vậy sao? Ba và mọi người giao lưu đồ ăn à. Chao ôi, vẫn không thể, ba chỉ thích làm đồ ăn thôi, nói chuyện nhàm chán quá, ba đi lấy củi đây."



"Ba, con đi chung với ạ.”



Hai ba con cô lên tới núi, chưa nhặt được bao nhiêu củi thì đã trông thấy Tiết Ngạn Thần.



Ba Lạc nói: "Tiểu Tiết thích lên núi thật nhỉ, ba có bắt gặp cậu ấy trên núi vài lần."



"Đúng rồi ạ, anh ấy thích núi lắm. Thỉnh thoảng rảnh rỗi thì đi bộ, lúc thì đến để đi săn."



Ba Lạc nhớ lại những lần trước bắt gặp Tiết Ngạn Thần, trông anh lúc nào cũng đang tìm kiếm đồ vật, ông ấy muốn hỏi Lạc Tĩnh Nghiên xem Tiết Ngạn Thần đang tìm cái gì, liệu ông ấy có thể giúp anh một chút hay không. Đúng lúc ay Tiết Ngạn Thần cũng nhìn thấy họ: “Tĩnh Nghiên, chú Lạc."



"Em và ba lên núi kiếm chút củi. Ngạn Thần, anh tới đây tản bộ hay đi săn vậy?” Lạc Tĩnh Nghiên nói. "Cả hai, bây giờ không cần phải làm ruộng nữa, khu nhà ở của thanh niên trí thức cũng chẳng có chuyện gì, lên núi có thể săn được thú thì tốt, không được thì coi như vận động cơ thể, trùng hợp lại gặp được hai người, chúng ta cùng nhặt củi đi."



Ba Lạc nói: "Tiểu Tiết, chú nghe Tĩnh Nghiên nói, lần trước công an tóm được một cái đặc vụ của địch ở thôn, cũng là cháu báo án cho bọn họ, nói ra, có thể bắt được đặc vụ của địch, còn có một phần công lao của cháu."



"Công lao không dám nhận, chỉ là trong lúc vô ý phát hiện người kia có hơi kỳ lạ, người vây bắt đặc vụ của địch là người làm nhiệm vụ, cháu chỉ bỏ ra chút sức, người bỏ ra nhiều sức vẫn là đồng chí công an."



"Cháu quá khiêm tốn, nếu cháu không đi báo án, bọn họ cũng không phát hiện ra được người này, để mặc cho đặc vụ của địch làm càn ở trong này, không chừng sẽ tạo ra uy hiếp đối với quốc gia chúng ta."



Bọn họ vừa nói chuyện vừa nhặt củi, bất tri bất giác đều là nhắc tới chuyện quốc gia đại sự, ba Lạc lại quên mất hỏi Tiết Ngạn Thần cùng với Lạc Tĩnh Nghiên việc tìm đồ, mãi cho đến khi nhặt củi xong, về đến dưới chân núi vẫn không nhớ ra.



Lạc Tĩnh Nghiên trở lại khu nhà ở thanh niên trí thức, liền tìm kiếm nguyên liệu thêu thùa có thể dùng được ở trong không gian, vải dệt thì đã có, ngày hôm sau, cô cố ý đến thị trấn mua chỉ thêu đủ màu sắc, còn có kim thêu cùng với một cái khuôn trê thêu hoa, cầm vải dệt mang đến chuồng bò.



Mẹ Lạc rất vui vẻ: "Cuối cùng có thể không nhàm chán nữa rồi, Tĩnh Nghiên, mẹ thêu khăn tay cho con trước."



"Cảm ơn mẹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận