Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 089: Tổ Hợp Di Hoa Thim Hồ 3

Ăn cơm xong, Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên đi ra đồng, thím Hồ và dì Hoa vẫn chưa quay lại, cô lấy từ trong "túi" ra hai quả táo, đưa một quả cho Lạc Trường Thiên.



Sau khi hai chị em ăn táo xong, hai bà lão Hoa Hồ mới cùng nhau đến.



Lần này Lạc Tĩnh Nghiên không còn kiềm chế sức lực nữa, cô túm lấy cây lúa mì và xoạt xoạt xoạt xoạt, cắt cực kỳ nhanh.



Vì buổi trưa trời sẽ nóng nên cô muốn tan làm sớm và quay về Tri Thanh Điểm cho mát mẻ. Rất nhanh không lâu sau, cô đã vượt qua thím Hồ và dì Hoa, Lạc Trường Thiên thấy chị gái mình cắt nhanh nên cậu ấy cũng bắt đầu tăng tốc.



Sau khi cắt được một nửa diện tích, Lạc Tĩnh Nghiên dừng lại, để đến chiều rồi tiếp tục cắt, đi nghỉ ngơi một chút, sau đó cô phụ cắt phần của Lạc Trường Thiên, hai chị em bọn họ cắt xong liền quay về Tri Thanh Điểm.



Trên bầu trời, ánh nắng mặt trời gay gắt, thím Hồ và dì Hoa đều đỗ mồ hôi đầm dia vì nóng, lưng đau nhức vì kiệt sức.



Thím Hồ ghen tị với Lạc Tĩnh Nghiên đến chết, nếu biết sớm, bọn họ sẽ không phân chia với chị em Lạc Tĩnh Nghiên. Lúc Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên trở lại Tri Thanh Điểm thì vẫn chưa có người nào quay lại.



Lạc Tĩnh Nghiên giả vờ từ trong vali lấy ra một quả lê đưa cho Lạc Trường Thiên: "Ăn đi."



Hai chị em ngồi thoải mái trong ký túc xá ăn lê.



Không lâu sau, Tống Anh Lan và Ninh Bội Bội phụ trách nấu nướng đã cùng nhau trở về.



"Sớm như vậy đã có người trở về." Đây là giọng nói của Tống Anh Lan.



Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên đã ăn lê xong, Lạc Tĩnh Nghiên ra lệnh cho Lạc Trường Thiên: "Mau nằm xuống!" Lạc Truong Thiên ngoan ngoãn nằm lên vị trí của Giang Mãn Nguyệt trên giường, Lạc Tĩnh Nghiên cũng nằm xuống, Tống Anh Lan và Ninh Bội Bội còn chưa vào phòng, cô đã vỗ vào chân mình.



"Ôi, chân của tôi!"



"Ôi, lưng của tôi!"



Lạc Tĩnh Nghiên liếc nhìn em trai mình,"Cũng rất biết hợp tác đấy."



"Chị, em học từ chị cả đấy."



Lạc Tĩnh Nghiên xấu ho một giây, sau đó vỗ nhẹ lên đầu Lạc Trường Thiên: "Em học nhanh đấy, tiếp tục phối hợp."



"Ôi, mệt chết tôi rồi. Ai mà biết được công việc đồng áng lại mệt mỏi đến thế?"



"Ôi chị ơi, chị đừng khóc. Có kiệt sức cũng không thể rơi nước mắt được."



"Ừ, chị biết rồi, chỉ là chị mệt mỏi, xương cốt đau nhức nên muốn kêu ca một chút thôi."



Tống Anh Lan làm việc đồng áng đã ba năm, làm việc nửa ngày vẫn cảm thay rất mệt mỏi, cô vốn tưởng rằng có ai đó về sớm có thể giúp cô làm việc tiếp, nhưng nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên đều mệt mỏi như vậy. , có lẽ hai bọn không thể giúp gì được.



Cô và Ninh Bội Bội cùng nhau ra ngoài nấu ăn, đợi sau khi bữa trưa được chuẩn bị xong, Lạc Tĩnh Nghiên mới cùng với Lạc Trường Thiên đi ra ngoài ăn cơm.



Đỗ Nghệ Nam làm nửa ngày trời, cơ thể cô như thể đã bị lấy đi linh hồn, toàn thân rã rời, cô ta không khóc lóc, không làm loạn, cũng không nói chuyện, như một xác chết biết đi vậy



Phương Chí Viễn bưng bát cơm đến cho cô ta, nhưng cô ta lại nói: "Phương Chí Viễn, cảm ơn lòng tốt của anh. Nam nữ thụ thụ bắt thân, tốt nhất là anh đừng đối xử quá tốt với em. Em sợ em sẽ không báo đáp cho anh được."



Mục tiêu của cô ta là Đồng Kiến Tân, nếu bị mọi người hiểu lầm cô và Phương Chí Viễn có quan hệ gì thì cô ta sẽ ngày càng cách xa Đồng Kiến Tân.



Một cô gái dịu dàng, yếu đuối và hiểu lòng người như vậy phần lớn sẽ khiến cho người khác yêu mến.



Đến cả yêu râu xanh như Phương Chí Viễn mà cũng có chút cảm động nữa là.
Bạn cần đăng nhập để bình luận