Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 680: Chôn Vùi Mãi Ở Đây 1

Nơi này gần như được bao quanh bởi những dãy núi, khắp nơi đều là cây cao bóng cả xanh um tùm che kín trời, dưới đất thì có rất nhiều bụi gai và lùm cây, lúc cô ta tới đây đã bị bụi gai đâm cho máy lần, vì là nơi núi sâu, địa hình hiểm trở, mọi người đi săn cũng chưa chắc sẽ đến đây.



Mục tiêu của Trang Phi Phi là hẻm núi sâu không thấy đáy, đi về phía trước thêm một lát, rốt cuộc cũng nhìn thấy được một chỗ mình khá hài lòng.



Cô ta đứng ở rìa hẻm núi nhìn xuống dưới, trên hai bên sườn dốc là các loại cây cối dày đặc, cơ bản không nhìn thấy đáy hẻm núi.



Nhưng có thể thấy được hẻm núi này đúng thật là rất sâu, sơ sơ ước chừng có chiều sâu gần trăm mét.



Cô ta móc mặt dây chuyền đá Kê Huyết kia từ trong túi ra, trong lòng thầm than van tiếc nuối vài giây, sau đó vung mạnh ra, ném vào trong hẻm núi.



Thứ mà cô ta không có được, người khác cũng đừng hòng cói



Mong mặt dây chuyền đá Kê Huyết này có thể chôn vùi mãi ở nơi đây.



Cây cao bóng cả xung quanh trong rừng che kín trời, tiếng quạ đen và các loài chim khác thay nhau vang lên, hơi làm người ta thấy sợ hãi, cô ta không cần phải ở đây thêm nữa, quay người đi xuống núi.



Thị trấn.



Lạc Tĩnh Nghiên làm mi trường thọ cho bà Tần xong, trọn vẹn hơn nửa tô mì đều là sợi mì kéo đúng một dây, từ đầu tới cuối không hề đứt gãy một chút nào.



Vào sinh nhật của mọi người, phải ăn mì thế này mới may mắn. Có ý nghĩa là tuổi thọ kéo dài.



Sau khi người của nhà họ Tần về nhà đông đủ, đồ ăn lục tục được bưng lên bàn, đặt tô mì trường thọ trước mặt bà Tần, đào mừng thọ thì đặt ở vị trí chính giữa.



Trước khi ăn cơm thì những người khác phải nói lời chúc với người được chúc thọ, Tần Trân Trân đứng lên trước nhát: "Bà nội, chúc bà phúc như Đông Hải, thị tỉ Nam Sơn. "



"Cảm ơn cháu-"



Tiếp theo là Lạc Tĩnh Nghiên: "Bà nội, chúc bà luôn được cười thật tươi, càng sống càng trẻ. "



Bà Tần cười nói: "Thật ra bà lại thấy mình càng sống càng có tinh thần hơn. "



"Con cũng thấy thế. " Tần Quang Vinh nói: "Mẹ có sức sống hơn so với trước kia. Mẹ, con chúc mẹ nhiều sức khỏe, sống lâu trăm tuổi. "



"Chúc bà nội mỗi ngày đều vui vẻ, mỗi ngày đều hạnh phúc. " "Chúc bà nội sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc suốt đời. "...



Những người khác cũng nối đuôi nhau nói lời chúc, trước khi ăn cơm, Lạc Tĩnh Nghiên hỏi bà Tần: "Bà có muốn ước một điều ước sinh nhật trước không?"



"Điều ước sinh nhật à?" Bà Tàn cảm thấy rất mới lạ.



Những người khác cũng cảm thấy to mò.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Bà ơi, con người ta một năm mới được đón sinh nhật một lần, con nghe người ta nói cầu nguyện vào thời điểm này, thì điều ước sẽ có tỉ lệ cao trở thành sự thật đáy ạ. "



Bà Tần cười: "Được được, vậy thì bà ước thử xem sao, lấy may nhé. Nhưng mà bà nên ước gì đây, bà phải suy nghĩ kỹ mới được. "



"Bà, lúc bà cầu nguyện thì phải nhắm mắt lại, với lại, sau khi ước rồi thì không được nói điều ước đó ra, nếu không sợ là sẽ không linh nữa đâu. ”



"Được, bà nhắm mắt lại, ước xong cũng sẽ không nói ra. ”



Bà Tần lập tức nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực thành kính cầu nguyện.



Hai phút sau bà mở mắt ra: "Bà đã ước xong rồi, chúng ta bắt đầu ăn cơm đi. "



Tần Trân Trân có ý trêu bà: "Bà nội, bà đã ước gì thì chắc chắn là vô cùng hoàn hảo, cháu muốn biết trong điều ước của bà có cháu không, bà có để cháu trong lòng không đây. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận