Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 812: Lan Truyền Tin Tức 3

Tầm chạng vạng tối sẽ có rất nhiều thôn dân kết thành tốp năm tốp ba trò chuyện, thảo luận tin tức sôi nỗi.



Có những người thường tan làm một mình, sau khi biết được tin tức này cũng cố ý đi tìm những người khác nói chuyện.



Tóm lại, trước bữa cơm chiều, đã có rất nhiều người trong thôn biết chuyện này.



Nhưng Lạc lĩnh Nghiên làm việc ở phường rượu, trong phường rượu chỉ có cô và chú Lý Tửu, không có ai khác tới phường rượu nên không có ai nói chuyện này cho bọn họ biết. Dĩ nhiên các thôn dân cũng sẽ không nói chuyện này trước mặt cô trừ khi có người kết bè kết phái tới làm loạn.



Vì thế, cô hoàn toàn không biết gì cả. Tầm chạng vạng, cô trở về nhà như thường lệ.



Lúc đi trên đường lại gặp được đồng chí chuyên nhiều chuyện Giang Mãn Nguyệt.



“Tĩnh Nghiên, Tĩnh Nghiên.”



Giang Mãn Nguyệt mau chóng chạy đuổi theo Lạc Tĩnh Nghiên: "Tĩnh Nghiên, nói với cậu hai chuyện, đều liên quan tới cậu."



"Hả?2"



Lạc Tĩnh Nghiên dừng bước, nghi hoặc nhìn Giang Mãn Nguyệt thở hon hen. Mọi khi Giang Mãn Nguyệt đều tìm cô nói chuyện về người khác, lần này lại là về cô.



"Mãn Nguyệt, chuyện về mình à, chuyện gì?"



Giang Mãn Nguyệt chạy tới, còn chưa bình ổn lại hơi thở. Cô ấy vỗ ngực thở hồn hen, nuốt một ngụm nước bọt rồi mới mở miệng, hơi thở vẫn còn dồn dập.



"Hĩnh, Tĩnh Nghiên, mình nói chuyện đầu tiên trước. Chiều nay có một người phụ nữ tầm hai ba mươi tuổi tới khu nhà ở của thanh niên trí thức hỏi thăm cậu, mình thấy cô ta xách theo một túi hành lý, ăn mặc như từ trong thành phố tới. Nhưng lúc cô ta nhắc tới cậu, thái độ khá tệ. Mình sợ cô ta tới tìm cậu gây chuyện nên nói nhà Trang Phi Phi là nhà cậu, sau đó cô ta có đi tìm cậu hay không?"



"Hóa ra là cậu nói tin tức giả cho cô ta." Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười vỗ vai Giang Mãn Nguyệt:



"Đúng là cô ta tới tìm tớ gây chuyện. Vì cậu nói tin tức giả cho cô ta nên cô ta đi tìm Trang Phi Phi trước. Cô ta tưởng Trang Phi Phỉ là mình nên đánh nhau một trận long trời lở đất với Trang Phi Phi.



Lúc đó mình ở bên cạnh xem bọn họ đánh nhau, đánh rất hăng say, tát cũng rất mạnh. Mãn Nguyệt, vẫn là cậu giỏi, cho tớ xem trò hay, nhân tiện giáo huấn hai người phụ nữ kia."



Giang Mãn Nguyệt cảm thấy rất hứng thú với việc Tiết Ninh Nam đánh nhau với Trang Phi Phi: “Tĩnh Nghiên, cậu nói thật à? Hai người bọn họ thật sự đánh nhau? Vậy cũng thật tốt quá, tiếc là mình không tận mắt thấy bọn họ đánh nhau, quá đáng tiếc rồi."



Cô ấy tỏ vẻ tiếc nuối.



Lạc Tĩnh Nghiên vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Đừng thở dài, mình có xem, mình có thể kể cho cậu chút. Dù sao thì mình cũng biết lúc bọn họ đánh nhau, đánh rất kịch liệt. Hai người luân phiên tát nhau, còn nhéo cấu, xém chút vật lộn trên đất luôn."



"Nói như vậy đúng là rất kịch liệt. Sau khi thanh niên trí thức Trang biết lý do mình bị đánh nhất định sẽ rất tức giận. Ha ha ha, nghĩ tới dáng vẻ tức giận của cô ta nhất định rất buồn cười." "Chắc chắn là tức giận rồi, dù sao thì đáng lẽ cô ta đâu có bị đánh. Ai bảo cô ta ở sát bên nhà của mình, cái này gọi là gieo nhân nào thì gặp quả nấy, đáng đời cô ta."



"Đúng vậy, nhớ lúc xây nhà, cô ta đã gây cho cậu không ít phiền phức. Đúng rồi, người phụ nữ kia đánh Trang Phi Phỉ xong lại đi tìm cậu, giữa hai người có xảy ra chuyện gì không." Cô ấy biết Lạc Tĩnh Nghiên có võ, dù có đánh thì người phụ nữ kia cũng không phải đối thủ của Lạc Tĩnh Nghiên.



"Còn nữa, cô ta rốt cuộc là ai? Tìm cậu làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận