Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 107: Thu Hoạch Cao Lương 2

Chuong 107: Thu Hoach Cao Luong 2



Tham Như Ý đỡ Đỗ Nghệ Nam lên xe, Phương Chí Viễn lên xe, vừa ra khỏi cổng, Đỗ Nghệ Nam bời vì cơ thể lay động nên phải ôm lấy eo Phương Chí Viễn mới được, điểm này Phương Chí Viễn ngược lại không bài xích: "Thanh niên Đỗ, nếu em không kiên trì nỗi, có thể ôm tôi, thâm chí dựa vào người tôi, nhưng ngàn vạn lần đừng ngã xuống."



Đỗ Nghệ Nam thấp giọng am ừ.



Sau khi đợi họ rời đi, Đồng Kiến Tân mới lau mồ hôi.



Các thanh niên tri thức vội vàng ăn cơm, sau đó đến nơi làm việc. Đợi cơn sốt của Đỗ Nghệ Nam giảm bớt, khi rời bệnh viện thì trời đã có chút tối.



Phương Chí Viễn chở cô trên con đường đất gập ghêềnh, rất sợ ngã khỏi xe nên hai tay Đỗ Nghệ Nam siết chặt eo anh ta



Cánh đồng cao lương trải dài hai bên đường, cộng thêm bầu trời gần như đã tối hẳn, trên đường căn bản không có một bóng người đi lại, Phương Chí Viễn liền dừng xe lại.



"Thanh niên Phương, sao anh không đi?"



Phương Chí Viễn liếm liếm môi: "Thanh niên Đỗ, anh tối với em như vậy, em nên báo đáp anh một chút đi." "Thanh niên Phương, anh có ý gì? Em không thể để anh chiếm lợi được?”



"Không đủ."



Anh ta nhìn cánh đồng cao lương bên cạnh: "Thanh niên Đỗ, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, không bằng, chúng ta đến trong đồng cao lương."



Lúc này Đỗ Nghệ Nam mới sợ hãi cô thích Đồng Kiến Tân, không phải Phương Chí Viễn, không thể trao sự trong sạch của mình cho Phương Chí Viễn.



Phương Chí Viễn nói: "Nếu em không nguyện ý, anh cũng không miễn cưỡng em, nhưng ở đây trước không thôn sau không tiệm, anh bỏ em ở đây, nếu em gặp phải lưu manh côn đồ, họ cũng sẽ không nhẹ nhàng với em.”



Đỗ Nghệ Nam theo bản năng che ngực mình: "Thanh niên Phương, trừ cái đó, tôi có thể thuận theo anh, anh thấy có được không?"



Phương Chí Viễn mỉm cười: "Được."



Họ cùng nhau vào đồng cao lương, cũng đầy xe vào.



Nửa giờ sau, Phương Chí Viễn mới kéo quần lên: "Thanh niên Đồng, anh không có cố ý, anh thật sự không thể kiềm chế nổi."



Đỗ Nghệ Nam khóc không ra nước mắt, ai mà biết Phương Chí Viễn sẽ cằm thú như vậy.



"Thanh niên Phương, tôi hy vọng chỉ một lần này, không một ai được phép nói ra chuyện này.”



"Được, anh đồng ý với em."



Trời đã tối hẳn họ mới về đến Tri Thanh Điểm, Đỗ Nghệ Nam vốn bị bệnh, sau khi trở về cô thành thành thật thật, cũng không ai đoán bậy bạ gì.



Lạc Tĩnh Nghiêm tưởng rằng thím Hồ sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện giới thiệu đối tượng cho cô, không ngờ ngày hôm sau vừa bắt đầu làm việc, thím Hồ lại háo hức chạy đến.



"Con gái, hôm nay thim dẫn con trai thứ ba nhà chúng tôi, cháu nhìn xem, nhất định nhìn trúng."



Lạc Tĩnh Nghiên cũng muốn nhìn xem bà ấy có thể giới thiệu cho mình dạng đầu trâu mặt ngựa gì.



Cô quay đầu nhìn, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi đứng cách đó không xa, chàng trai đó trông khoảng 20 tuổi, cao khoảng hơn 1m7, da mặt ngăm đen, ngũ quan không tính là cân đối, thậm chí có chút xấu xí.



Cô vốn không định tìm đối tượng, cộng thêm vẻ ngoài chàng trai đó thật là một lời khó nói hét.



Lúc này, cô lại vô thức tiến hành So sánh người này với người nào đó.



So với Tiết đại ca thì người này đúng thật là khác nhau một trời một vực.



Không thể không nói, Lạc Tĩnh Nghiên vẫn thích vẻ ngoài của Tiết Ngạn Thần hơn, mặc dù cơ thể anh có chút tật xấu nhưng Lạc Tĩnh Nghiên là người hiện đại, trong lòng không có nhiều ràng buộc về khái niệm truyền thống như vậy, nếu như tình yêu giữa bọn họ đủ kiên định, đủ tín nhiệm lẫn nhau, không phải là không thể cân nhắc việc hôn nhân vô tính, cũng có thể không có con, nếu không phải hiện tại cô không ý định tìm đối tượng, nói không chừng cô sẽ chủ động theo đuổi Tiết Ngạn Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận