Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 788: Triệu Lý Chuyển Nhà 1

"Cô không cần giảo biện, chúng tôi không phải kẻ ngốc. Tôi nói cho cô biết, không chỉ chúng tôi, mười máy đại đội quanh đây đều biết chuyện của cô, cô đừng nghĩ muốn gả ra ngoài."



"Cái gì?"



Người phụ nữ nói xong thì liếc nhìn Lý Hồng Anh một cái. Ánh mắt bà ta như đang nhìn một thứ rác rưởi, rồi lâm bẩm tránh xa.



Lý Hồng Anh sững sờ trong chốc lát, nếu lời người phụ nữ này nói là thật như vậy có nghĩa là cô ta không thể tìm được nhà chồng nào ở đây. Như vậy không được, không có người đón nhận cô ta thì cô ta biết làm gì bây giờ?



Suy nghĩ một lúc, cô ta định thử may man, lại tìm được một bà lão ở trên đường. Bà lão này không quen biết cô, nhưng khi biết được cô là Lý Hồng Anh trong miệng người khác, hơn nữa còn từng gả tới đại đội Thắng Lợi thì lập tức hung dữ mắng:



"Cô à? Một người khốn nạn bị ngàn người cưỡi, còn muốn tái giá ra ngoài à? Cút trở về đi, bên này không ai muốn cô đâu. Đồ đê tiện, dâm đãng, mau cut ởi, đừng Ion von bên thôn chúng ta."



Bà lão vừa mắng vừa nhặt đá trên đất ném lên người cô ta. Những người vây xem xung quanh cũng ôn ào nhặt đá ném Lý Hồng Anh.



Lý Hồng Anh bị mọi người công kích, ôm đầu chạy.



Cô ta lần nữa đi tới bãi đất hoang, nơi giao giữa đại đội Thắng Lợi và đại đội Đào Hoa. Khắp nơi đều là hoa màu và cỏ dại, sẽ không có ai công kích cô ta.



Nhưng cô ta vẫn không có chỗ để đi, nơi này không thể ăn không thể ngủ, cô ta vẫn phải tìm cho mình một nơi tá túc.



Vào lúc cô ta đang ưu sầu thì lại thấy được Triệu Văn Tùng đang bón phân bên đại đội Thắng Lợi.



Đúng vậy, lúc trước Triệu Văn Tùng muốn cô và Lưu Ái Quốc ly hôn xong sẽ ga cho anh ta. Dù sao bây giờ cũng không có ai muốn cô ta, chỉ có Triệu Văn Tùng muốn cô ta, sao lại không thành toàn cho Triệu Văn Tùng.



Cô ta lập tức chạy qua phía Triệu Văn Tùng, còn chưa chạy tới trước mặt Triệu Văn Tùng đã lớn tiếng kêu.



"Anh Văn Tùng.”



Triệu Văn Tùng đang xách một thùng phân nên rất cần thận, sợ mình dẫm phải đất đá gì trên đường sẽ làm đổ thùng phân. Phân heo là báu vật của nhà nước, nếu anh ta lãng phí thì sẽ bị phạt.



Anh ta nghe thấy tiếng la thì quay đầu nhìn, vốn muốn dừng lại nhưng khi thấy người kêu tên anh ta là Lý Hồng Anh, anh ta lập tức từ bỏ suy nghĩ này, tiếp tục xách thùng phân đi về phía trước.



Lý Hồng Anh thấy Triệu Văn Tùng không để ý tới cô ta, không biết là anh ta không nghe được tiếng cô ta la hay là anh ta cố tình không để ý tới cô ta?



Chẳng lẽ Triệu Văn Tùng không cần cô ta nữa?



Không được, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta, cô ta phải nắm chặt lấy.



Nếu ngay cả tên thái giám chết bằm Triệu Văn Tùng cũng không cần cô ta, cô ta cũng không biết nên nhờ cậy vào ai.



Cô ta mau chóng chạy đuổi theo, đứng trước mặt Triệu Văn Tùng, dùng ánh mắt thê lương nhìn anh ta.



"Anh Văn Tùng.”



Triệu Văn Tùng bị cô ta ngăn lại. Anh ta đi qua trái, cô ta cũng qua trái theo, anh ta đi qua phải cô ta cũng qua phải theo.



Anh ta biết mình không thoát được người phụ này nên dừng chân, buông hai thùng phân thối hoắc xuống nhìn về phía Lý Hồng Anh.



"Hằng Anh."



"Anh Văn Tùng, em tới tìm anh có việc. "



"Việc gì?"



Lý Hồng Anh chịu đựng mùi hôi của thùng phân, đi thẳng vào vấn để, nói về chuyện hôn sự với Triệu Văn Tùng.



"Anh Văn Tùng, anh còn nhớ may ngày trước anh nói muốn sau khi em với Lưu Ái Quốc ly hôn xong thì gả cho anh không? Anh Văn Tùng, giờ em đã ly hôn với Lưu Ái Quốc, chúng ta kết hôn được không?”



"Chúng ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận