Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 749: Xem Xét Ruộng 1

"Dì con nói cô ta đi lạc trong núi không biết đường về, sau đó nhà mẹ đẻ còn di tìm vào trong núi tìm nhưng chẳng có ích gì. Người bị chuyển đi rồi, không biết bị bán đi đâu, không tìm lại được, cũng không có ai nghi ngờ dì con. Người ta có thể làm lén lút thần không biết quỷ không hay như vậy, thì chúng ta cũng làm được. Con dâu nhà dì con là người địa phương còn không thể khiến nhà dì con xảy ra chuyện, Lý Hồng Anh lại là người ngoài, không có nhà mẹ đẻ, ai quản chuyện của cô ta chứ? Hơn nữa, cô ta nói nhà mẹ đẻ của cô ta ở Bắc Kinh đều đã chết cả rồi, sẽ không có ai tới tìm đâu. Con nghĩ đi, nhà mẹ đẻ còn không lo, người khác lo làm gì. Sẽ không có ai điều tra xem vì sao cô ta lại mắt tích đâu.



Lưu Ái Quốc nghe xong cảm thấy mẹ phân tích rất đúng hơn nữa khi mẹ anh ta nói vô cùng chắc chắn, khiến anh ta cũng trở nên can đảm hơn.



Vì thế, anh ta tán đồng gật đầu.



"Mẹ, vậy làm theo mẹ nói đi. Khi nào chúng ta bán cô ta, đúng rồi, mẹ muốn bán cô ta cho ai?"



"Nếu bán thì phải bán cho người ngoài, bán qua thôn gần chúng ta, họ hàng thân thích lui tới nhiều sớm muộn gì cũng sẽ lộ tây. Bên chỗ chúng ta có bọn chuyên buôn người tới nơi khác thông qua người liên lạc bản địa. Nào rảnh me đi tìm người liên lạc, đưa Lý Hồng Anh cho người liên lạc, họ sẽ đưa tới chỗ bọn buôn người. Còn bọn buôn người bán cô ta tới đâu không phải chuyện của chúng ta nữa, dù sao cũng sẽ không bán ở chỗ chúng ta."



"Được, mẹ, chuyện này mẹ thu xếp đi."



"Ừm." Đây cũng là lần đầu tiên mẹ Lưu làm chuyện này, trong lòng cũng hơi sợ. Bà ta cố ổn định lại tâm trạng rồi dặn dò Lưu Ái Quốc: "Nhớ kỹ, trước mặt cô ta phải giả vờ như không xảy ra chuyện gì. Lúc trước đối xử với cô ta như nào thì giờ tiếp tục đối xử với cô ta như vậy, đừng để cô ta phát hiện gì bất thường rồi nghi ngờ chúng ta, biết chưa?" "Con biết rồi, con sẽ cẩn thận, không để cô ta nhìn ra sơ hở."



Sau khi sống cuộc sống như người bình thường được một thời gian, Trang Phỉ Phỉ dần dần không chịu nỗi nữa.



Bởi vì cô ta đã hết tiền.



Máy hôm trước cô ta có viết thư về nhà kêu người nhà chuyền tiền cho cô ta. Nhưng mẹ cô ta trả lời lại nói đã biết chuyện cô ta lấy trộm tiền trong nhà trước khi xuống nông thôn, lấy cớ trong nhà còn khó khăn nên không chịu chuyển tiền cho cô ta.



Bây giờ thứ đồ đáng giá duy nhất của cô ta chỉ có căn nhà đang ở. Cô ta muốn bán nhà đi nhưng hầu hết người trong thôn đều nghèo, dù điều kiện có tốt hơn chút cũng không đủ tiền mua lại nhà của cô ta, nên nhà vẫn chưa bán được.



Cô ta cần tiêu tiền. Bây giờ cô ta cũng đang tập trung làm việc, nhưng công việc mà cô ta kiếm được phải tới mùa thu mới có thể đổi được lương thực, tới cuối năm mới có lương, giờ còn sớm.



Cô ta cũng từng nghĩ tới chuyện đi lấy chồng, để đàn ông nuôi cô. Nhưng đàn ông trong thôn và những thôn gần đó đều là nông dân chân chất, chỉ biết cắm mặt xuống đất, hướng lưng lên trời kiếm ăn, không có bản lĩnh không có văn hóa. Chưa nói tới diện mạo, chỉ hai điều kiện trước đã không đạt yêu cầu của cô ta.



Đối tượng mà cô ta muốn phải có diện mạo, quan trọng nhất là phải biến cô ta thành tư bản. Cô ta chỉ suy xét những người đàn ông như vậy.



Lý tưởng nhất dĩ nhiên vẫn là gả cho thủ trưởng quân khu, làm thủ trưởng phu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận