Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 227: Trận Tuyết Rơi Đầu Tiên Của Mùa Đông 2

Hai người họ đều mang theo hành lý. Có lẽ vì bị phê bình trước đó, hai người trông có vẻ hơi luộm thuộm và suy sụp, nhìn không giống người ba mươi bốn tuổi, có vẻ hơi già nua.



Đại đội trưởng đưa họ đến chuồng bò, dặn dò một lúc rồi cùng tiểu đội trưởng lái xe bò rời đi.



Lúc này Lạc Tĩnh Nghiên vẫn chưa dám đi qua, sợ đại đội trưởng bọn họ sẽ quay lại. Cô cũng sợ mình xuất hiện quá đột ngột, không giải thích được với ba Lạc và mẹ Lạc. Ba Lạc và mẹ Lạc mang theo hành lý, đi vào căn nhà lụp xụp được chuẩn bị trước đó.



Bên ngoài tuyết rơi lớn, căn nhà ngoài việc không bị gió lùa nhưng bên trong trống rỗng, giống như một cái kho lạnh.



Trước đó mẹ Lạc bị phê bình công khai, chân lại đau. Ba Lạc vội vàng nhận lấy hành lý, trải một chiếc chăn ra, để bà ấy ngồi lên nghỉ ngơi, lại lấy một chiếc áo khoác quân đội trong túi hành lý, khoác lên người bà ấy.



Mẹ Lạc nhìn căn nhà tôi tàn, dù sao cũng cảm thấy vẫn tốt hơn ngồi tù nhiều.



"Chan Hoa, sau này chúng ta có phải ở đây mãi không?" "Chắc là vậy rồi."



Mặc dù mẹ Lạc mặc áo khoác quân đội nhưng bà ấy vẫn run lẫy bây vì lạnh: "Chấn Hoa, ở đây cũng thật là lạnh, lạnh hơn nhiều so với Bắc Kinh. Chúng ta lại đến đây vào ngày tuyết rơi, vận may thật sự không tốt." Bà ấy muốn đưa áo khoác quân đội trên người cho ba Lạc mặc: "Ông mặc ít. Áo khoác này, ông mặc đi."



Chấn Hoa từ chối: "Thôi bà mặc đi. Tôi là đàn ông, sức chịu đựng cao, chịu lạnh được."



Ông ấy nói xong liền đi kiểm tra giường đất trong nhà: "Phải mau chóng đốt lò sưởi. Ở đây không có củi, tôi phải đi kiếm chút củi mới được."



"Trời lạnh thế này, lấy củi ở đâu ra?" Mẹ Lạc lo lắng hỏi.



"Đào trong tuyết xem sao. Nếu không có củi, có lẽ chúng ta không qua nổi đêm nay, sẽ bị chết cóng ở đây."



Lúc họ đang nói chuyện, một bà lão có mái tóc hoa râm bước vào từ bên ngoài, hỏi họ: "Các vị mới đến à, là từ đâu bị đưa xuống đây?"



"Từ Bắc Kinh." Ba Lạc cung kính trả lời.



Vi gia đình là tư sản hay vì phạm lỗi?"



"Phạm lỗi ạ."



Bà lão nói: "Chúng ta đều là người cùng một con đường. Trước đây gia đình chúng tôi là tư sản, tôi đến đây sớm hơn hai người ba năm. Căn nhà này quá lạnh, phải không? Không có củi đốt à? Hai người đợi ở đây một chút, chỗ tôi có củi, tôi sẽ mang đến cho hai người."



"Bác ơi, không cần đâu. Củi của bác, bác tự dùng là được, con ra ngoài kiếm củi." Ba Lạc không nỡ lầy đồ của bà lão.



"Ngoài kia toàn là tuyết, cậu đi đâu kiếm củi đây? Chúng ta đồng bệnh tương liên, lại còn là hàng xóm. Tôi cho hai người chút củi có thể giải quyết được cơn túng quẫn của hai người. Nếu không hai người khó mà tìm được củi, đừng khách sáo với tôi."



Lúc này ba Lạc mới không từ chối. Vợ chồng hai người cùng nhau cảm ơn bà nội Trương: "Cảm ơn bác, sau này con đốn củi rồi sẽ trả lại bác."



Ba Lạc theo bà nội Trương đi đến nhà bà ấy lấy hai bó củi, lại tìm lửa nhóm củi, châm lửa vào lò Sưởi.



Có lẽ ống khói trong lò bị tắc, lửa không đốt lên được, khắp căn phòng âm ướt đều là khói dày đặc. Ba Lạc lại dọn dẹp một chút ống khói, lúc này mới đốt lửa thành công.



Đóng cửa lại, sau hơn một tiếng đồng hồ, trong nhà mới có hơi ấm.



Sau này họ sẽ phải ở đây, phải dọn dẹp nhà cửa mới được.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy xung quanh không có người. Cô nhìn thấy ba Lạc từ trong nhà di ra ngoài dọn rác liền vội vàng di tới, giả vờ phấn khích gọi một tiếng: "Ba."



Ba Lạc ngang đầu lên. Khi nhìn thấy con gái của mình, ông ấy lập tức sững sờ, hoàn toàn không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.





Chuong 228: Cung Cap Vat Tu 1


Chuong 228: Cung Cap Vat Tu 1



Chuong 228: Cung Cap Vat Tư 1



Sau một lúc, thấy người trước mắt vẫn không thay đổi, biểu cảm của ông ấy trở nên kích động.



"Tĩnh, Tĩnh Nghiên, ba không nhìn lầm chứ? Ba vậy mà lại nhìn thấy con gái của mình ở đây."



"Ba, ba không nhìn lầm, chính là con. Con và Tiểu Thiên đến đây làm thanh niên trí thức. Chúng ta ở ngoài nói chuyện không tiện, hay là vào nhà nói chuyện đi.”



"Được rồi."



Ba Lạc nhìn xung quanh, không muốn để người khác biết mối quan hệ ba con của họ.



Sau khi ba Lạc và Lạc Tĩnh Nghiên đi vào nhà, ông ấy đi trước, lộ ra vẻ đầy phấn khởi nói với mẹ Lạc: "Tư Kỷ, mau nhìn xem là ai đến này?"



Mẹ Lạc đang trải giường, vẫn chưa ngang đầu, nói: "Còn có thể là hai đứa con của chúng ta đến à?”



Bà ấy vốn dĩ không ôm hy vọng.



Ba Lạc cười, đáp: "Nhìn đi, đúng là bị bà đoán trúng rồi."



Mẹ Lạc vẫn không tin: "Ông lại chọc cho tôi vui đấy à."



Nhưng khi bà ấy ngang đầu lên, nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên đang đứng cạnh ba Lạc, bà ấy lại có một cảm giác rất không chân thật.



Bà ấy hốt hoảng làm rơi tắm trải giường, đi đến trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên, giữ chặt tay con gái. Sau khi bà ấy cảm nhận được độ ấm của cơ thể mới dám tin tưởng hết thảy những thứ này.



"nh Nghiên, đúng là Tĩnh Nghiên rồi." Mẹ Lạc vui mừng khôn xiết, vội vàng nhìn con gái từ trên xuống dưới một lượt rồi kéo con gái ngồi xuống mép giường: "Có vẻ như ông trời đã mở mắt, vậy mà cho chúng ta được phân đến một nơi. Mau để mẹ nhìn kỹ xem nào.”



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Mẹ, con cũng không ngờ. Khi ấy ba mẹ bị bắt đi, con và Tiểu Thiên thấy ở thành phố không an toàn nên đã đăng ký đi xuống nông thôn. Lúc đầu, con thấy bên này lương thực nhiều, không sợ bị đói nên đã nói với chú Lưu, nhờ chú ấy đăng ký cho hai chúng con đến đây. Không ngờ lại trùng hợp như thế, ba mẹ cũng đến chỗ này."



Mẹ Lạc hỏi: "Tiểu Thiên đâu? Ở ký túc xá của thanh niên trí thức à?



"Đúng vậy, thằng bé đang học ở đây. Vì tuyết rơi nên mấy ngày nay không đi học.”



Mẹ Lạc nhìn con gái kỹ càng một lượt, thấy con gái trắng hơn trước một chút, dáng người cũng không khác mấy so với trước, mới yên tâm hơn một chút.



"Tĩnh Nghiên, con kể cho ba mẹ nghe. Máy ngày qua con đã sống như thế nào?" Mẹ Lạc rất muốn biết tình hình của hai đứa con trong những ngày qua. Me Lạc gật đầu: "eu là do mẹ nghĩ không chu đáo.”



Ba Lạc nói: "Iĩnh Nghiên, bên cạnh chúng ta còn có một bác gái. Củi ba mẹ đốt lúc nãy là do bà ấy cho chúng ta đấy, bà ấy nhìn qua là một người tốt. Tuy nhiên, hiện tại thế sự đang hỗn loạn, không thể chỉ dựa vào một lần gặp gỡ mà hoàn toàn tin tưởng một người. Con mau di di đợi khi nào có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại nhau."



Lạc Tĩnh Nghiên đứng dậy: "Được, con về trước. À đúng rồi, ba mẹ vừa đến đây, có đồ ăn không?"



"Đại đội trưởng nói, một lát nữa ba mẹ sẽ đến đại đội để nhận gạo trước. Năm sau kiếm được công điểm thì dùng công điểm bù lại."



Lạc Tĩnh Nghiên đang định mang đồ ăn qua đây nhưng bây giờ cô không thể lấy trực tiếp từ không gian ra.



Bây giờ ba mẹ cô gần như gầy tới mức da bọc xương nhưng vẫn có thể nhìn ra được tướng mạo của họ có vài phần giống với ba mẹ của cô ở đời trước. Có lẽ đây cũng là một trong những lý do khiến cô xuyên không đến đây.



"Con về lấy chút đồ ăn mang đến cho ba mẹ."



"Tinh Nghiên, ba mẹ không sao, đừng mạo hiểm."



"Con sẽ cần thận."



Lúc này, bà nội Trương đang ở trong nhà đóng cửa sưởi ấm. Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy xung quanh không có ai mới dám di ra ngoài.





Chuong 229: Cung Cap Vat Tu 2


Chuong 229: Cung Cap Vat Tu 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận