Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 452: Nghỉ Ngờ Đã Được Giải Quyết 2

Lạc Tĩnh Nghiên ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô ta, tập trung quan sát sự thay đổi về biểu cảm cũng như thái độ của cô ta.



Nếu cô ta đồng ý thì đơn giản, còn nếu không chịu thì he he, phải ăn một quyền của cô trước rồi mới chuyển hàng cô ta đi.



"Lão Hắc, xem như tôi xin anh, thật sự là tôi không huy động được vốn, tôi thật sự đang gặp khó khăn, anh phải hiểu cho tôi, giúp đỡ tôi. ˆ



Trang Phi Phỉ suy nghĩ tình hình hiện tại, cô ta vừa sợ bị Lão Đồng gạt vừa cảm thấy Lão Đồng từ trước đến nay đều đáng tin, không muốn mat đi người hợp tác như Lão Đồng, liền do dự không quyết.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy cô ta do dự không quyết, chỉ có thể ra đòn cuối cùng: "Lão Hắc, rốt cuộc phải làm sao anh mới có thể tin tôi, tôi."



Cô tỏ vẻ hoảng loạn, không biết nên làm sao mới được,"Tôi biết chỉ dựa vào lời nói của tôi thì không thể khiến anh hoàn toàn tin tôi. Vậy tôi, tôi chỉ có thể dùng hành động để chứng minh, bày tỏ lòng thành của tôi với anh."



Giây sau, cô đưa một tay vào túi áo lấy ra một cây kéo sắc bén, giơ một tay khác lên, dùng mũi nhọn của kéo đâm vào lòng bàn tay của tay đó.



Trang Phi Phi thấy vậy lộ ra biểu cảm kinh ngạc, cô ta đoán chắc Lão Đổng muốn tự hại mình? Nhưng cô ta cũng không ngăn cản, cô ta sẽ không vì hành động này của đối phương mà mềm lòng.



Xoetl



Lạc Tinh Nghiên thậm chí còn không nhìn Trang Phi Phỉ, giơ cây kéo lên rạch một đường vào lòng bàn tay đó, độ sắc bén của kéo dễ dàng rạch đứt da thịt trong lòng bàn tay, một lượng máu lớn lập tức chảy ra, khiến người khác nhìn vào cũng thấy sợ.



Lạc Tĩnh Nghiên đến mắt cũng không chợp, giơ tay bị thương lên hỏi Trang Phi Phi: "Lão Hắc, lần này anh tin tôi rồi chứ."



Nhưng trái tim của Trang Phi Phỉ còn cứng hơn đá, nếu một người con gái có trái tim lương thiện, thấy người khác muốn tự làm hại mình như vậy chắc chắn đã mềm lòng rồi.



Nhưng Trang Phi Phi vẫn đang do dự, không chịu đồng ý.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy cô ta vẫn không chịu đồng ý, chỉ có thể làm một chiêu cuối.



Không nỡ bỏ con sao bắt được sói (*), cô liều mạng.



(9) Không nỡ bỏ con sao bắt được sói: muốn đạt được điều gì thì phải trả bàng cái giá đắt ngang thế.



"Lão Hắc, tôi cũng không còn cách nào khác, nếu còn có cách khác thì tôi đã không làm như vậy." Cô vừa dùng kéo rạch tay, lại giơ cây kéo vào ngón tay cái của tay đó, mở kéo ra kẹp ngón tay cái vào giữa.



Một tiếng rắc, một ngón tay cái đứt lìa theo sự đóng lại của cây kéo, ngón tay đầy máu rớt xuống đất, chỗ vết thương không ngừng chảy máu.



Nhưng Lạc lĩnh Nghiên cũng không dừng lại hành động tự làm hại mình, cô giống như đã hạ quyết tâm vậy, Trang Phỉ Phỉ cũng không kêu dừng, cô liền tiếp tục cắt.



Sau đó, lại cắt ngón thứ hai, ngón thứ ba...



"Lão Hắc, khi nào anh gật đầu tôi mới dừng lại." Trang Phi Phỉ sợ Lão Đống cứ tiếp tục tự làm hại mình sẽ biến thành tàn phế, cô không phải đau lòng Lão Đồng mà sợ sau khi Lão Đồng trở thành kẻ tàn phế, nghiệp vụ sẽ xuống dốc, cũng sợ mình quá tuyệt tình, làm đứt con đường hợp tác của mình với Lão Đồng.



Lão Đống đã rạch một đường trong lòng bàn tay, lại cắt đứt ba ngón tay, nếu không phải thật sự đang gặp khó khăn, bị ép đến không còn cách nào khác, ai sẽ tàn nhẫn tự hại mình như vậy?



Điều này đã chứng minh lời Lão Đồng nói là sự thật, cô đang gặp khó khăn về kinh té.



Lão Đồng là người giữ chữ tín, cô ta phải tin tưởng Lão Đồng.



Cho cô ta giơ tay ngăn cản Lạc Tĩnh Nghiên: "Lão Đồng, đừng cắt nữa, tôi tin cậu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận