Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 090: Khóc Lóc Kể Lể 1

"Thanh niên trí thức Đỗ, chúng ta là những thanh niên trí thức, đến nơi đất lạ người dưng này đều không phải là điều dễ dàng. Anh chỉ muốn cố gắng dùng chút sức mọn này để chăm sóc cho em. Anh không mong em sẽ báo đáp anh điều gì cả, em mau ăn đi.”



"Cám ơn anh, thanh niên trí thức Phương, anh thật là một người tốt, em sẽ nhớ ghi nhớ suốt cuộc đời." Nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ trở thành vợ của một kẻ bắt tài như anh.



Trong lòng Phương Trí Viễn lúc này: Muốn tìm cơ hội thì phải lợi dụng.



Thu thụ bận rộn đến nỗi thanh niên trí thức không có thời gian nghỉ ngơi, ăn xong liền lập tực ra đồng ruộng.



Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên vẫn còn rất sung sức, sau khi cắt được nửa buổi, bọn họ liền ngồi dưới đất nghỉ ngơi, làm cho thím Hồ và dì Hoa ghen tị.



Làm xong công việc, bốn người ngồi dưới đất cùng nhau nghỉ ngơi, đợi người ghi công đến kiểm tra, ghi công rồi bọn họ mới ai về nhà nấy.



Khi Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên trở lại Tri Thanh Điểm, họ liền nhận được một tin rất sốc. Tham Như Ý nói với bọn họ, lúc Mạnh Bân làm việc dưới mặt đắt, không cần thận cắt vào chân, cắt đứt hai ngón chân, bây giờ người đã được đưa đi viện chữa trị rồi.



Thảm Như Ý nói: "Lần này Mạnh Bân bị thương, hẳn là có thể về thành rồi."



Trong số những nam thanh niên tri thức, chỉ có một danh ngạch trở về thành, Mạnh Bân đã chiếm được rồi, những nam thanh niên tri thức khác sẽ không có phần nữa.



"Danh ngạch nữ thanh niên tri thức bên này, còn chưa chắc chắn sẽ rơi xuống đầu ai đây?" Thẩm Như Ý thở dài.



Ý tứ chính là muốn xem ai đối xử với mình đủ tàn nhẫn thì người do co the tro ve thanh.



Lạc Tĩnh Nghiên không quá hiểu rõ Mạnh Bân, chỉ biết đối phương thoạt nhìn người cũng như tên, lịch sự nhã nhặn, không ngờ lại có thể có tâm cơ sâu như này, nhẫn tâm như thé.



Không biết nữ thanh niên tri thức bên này vì trở về thành mà sẽ phát sinh những tranh đấu như thế nào.



Bởi vì dụng cụ nông nghiệp mà thanh niên tri thức với thành viên trong xã dùng đều là lưỡi liềm, tạm thời không cần trả về nhà kho, chờ cắt xong lúa mì sẽ trả lại sau.



Lưỡi liềm cắt lúa mì cả một ngày, chắc chắn sẽ bị cùn đi, nhất định phải mài một chút, ngày hôm sau mới dùng được.



Trong nhà có đá mài dao thì dùng đá mài dao, không có đá mài dao thì duyên vài cái trên vại nước vài cái cũng được.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy Trần Chi Du đang cúi đầu dùng một khối đá mài dao để mài lưỡi liềm, từng chút một, dáng vẻ giống như đang cố gắng hết sức.



Đông Kiến Tân đi tới, vỗ vai của anh ta: "Cậu đứng lên, tôi mài cho.”



Lần này Đông Kiến Tân không quay về thành được, anh thở dài, cúi đầu quay về ký túc xá.



So với hình ảnh suy sụp tinh thần của Trần Chi Dụ, Đông Kiến Tân dường như rất sáng suốt, anh nói với Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên: "Hai vị Lạc thanh niên tri thức, để lưỡi liềm của hai người lại chỗ tôi đi, tôi mài cho."



Lạc Tĩnh Nghiên giao lưỡi hái của mình với Lạc Trường Thiên cho anh: "Vậy cảm ơn anh, Đông thanh niên tri thức.”



"Chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến. Hai người ghi nhớ lưỡi liềm của mình, lát nữa đừng lấy sai."



"Ừ "



Trong bệnh viện, Mạnh Bân đang được chữa trị nằm ở trên giường, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, lâm bam nói: Lão Trần, cậu đừng trách tôi, cậu muốn trở về thành, tôi cũng muốn về thành, người không vì mình, trời tru đất diệt, tôi thiếu mất hai ngón chân, đã là trả giá đắt rồi.



Tri Thanh Điểm, nhóm thanh niên tri thức làm việc một ngày, muốn nói không mệt là giả.



Lão thanh niên trí thức còn đỡ một chút, không ầm ï làm việc mệt mỏi như thế nào, thanh niên tri thức mới không giống như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận