Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1007: Trừng Phat Anh 2

Xét nghiệm nhóm máu còn tồn tại khiếm khuyết, không thể hoàn toàn xác nhận được quan hệ cha con.



"Có thể chứng minh đứa bé này là của ai hay không thì chưa biết nhưng ít nhất cũng phải xác định xem có mang thai hay không đã." Lạc Tĩnh Nghiên nói.



Có điều thấy Trương Kim Phượng không sợ sệt chút nào, e là cô ta mang thai thật.



Một lát sau có y tá từ bên ngoài vào nói với Trương Kim Phượng: "Cô theo tôi đến khoa sản kiểm tra một chút, xem xem rốt cuộc cô có mang thai không” Trương Kim Phượng ngoan ngoãn đi theo, Lạc Tinh Nghiên cũng theo sau.



Trải qua kiểm tra của bác sĩ khoa sản, Trương Kim Phượng thực sự mang thai, thời gian mang thai là một tháng.



Lạc Tĩnh Nghiên tính ngày, thời gian Trương Kim Phượng mang thai đúng vào thời gian Tiết Ngạn Thần đi xuống tỉnh phía Nam làm nhiệm vụ, chỉ dựa vào điều này không thể giúp Tiết Ngạn Thần rửa oan.



Y tá đưa Trương Kim Phượng về, báo cáo kết quả kiểm tra cho may vị thủ trưởng.



"Cô ấy thực sự mang thai, thời gian mang thai khoảng một tháng." Tiết Ngạn Thần kiên trì: "Bất ke cô ta mang thai con ai thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả."



"Cái đồ vô trách nhiệm, vô lương tâm." Trương Kim Phượng lại làm loạn lên: "Đứa bé là của anh, anh không thể không nhận, hu hu, đứa con đáng thương của mẹ, côn còn chưa được sinh ra, ba con đã không nhận con rồi, hu hu hu."



Bà cụ Tiết đi tới trước mặt cô ta, khinh bỉ nói: "Cô đừng khóc, đúng là xúi quây. Cháu tôi còn chưa kết hôn với cháu dâu, cô nói mấy câu này đúng là ghê tởm."



"Tôi ghê tởm? Cháu bà mới là đồ ghê tởm, anh ta ngủ với tôi, để tôi mang thai con anh ta, anh ta còn không muốn chịu trách nhiệm. Tôi biết tôi cô đơn lẻ loi một mình, mấy người thấy tôi chỉ là một cô gái nên bắt tay nhau bắt nạt tôi."



"Cô giả vờ đáng thương thì cô có lý sao? Chúng tôi bắt nạt cô thế nào, đánh cô sao? Hay mắng cô? Tôi hỏi cô, cô bảo đứa bé này là của Tiết Ngạn Thần, cô có dám thề không?"



"Tôi..." Trương Kim Phượng đột nhiên sợ hãi, người nông thôn bình thường đều có hơi mê tín, sợ lời thề của mình sẽ biến thành thật, có điều cô ta không thể bỏ qua cơ hội này.



"Cô không dám thề bởi vì đứa bé này vốn chẳng phải của Tiết Ngạn Thần nhà tôi." Bà cụ Tiết nói.



"AI nói tôi không dám?” "Vậy cô thề đi, nếu đứa bé này không phải của Ngạn Thần nhà tôi, cô chết không được tử té."



Vì để một nhà bọn họ sau này có cuộc sống tốt hơn, Trương Kim Phượng nghiến răng lấy dũng cảm: "Tôi dám thể, đứa bé trong bụng tôi là của Tiết Ngạn Thần, nếu tôi có nửa lời dối trá, tôi sẽ chết không được tử tế."



Thế nhưng trong lòng cô ta lại khẩn cầu: Thần tiên đại la trên trời ơi, bây giờ mọi người đều đang ngủ đúng không, đừng nghe thấy lời tôi nói.



Tư lệnh quân đoàn Lư nói: "Đứa bé còn chưa sinh ra, không thể xác định nó có quan hệ với Tiết Ngạn Thần hay không."



Sư đoàn trưởng Lý cười thầm, cho dù không thể định tội Tiết Ngạn Thần thì ít nhất cũng có thể đuổi anh ra ngoài.



Trong quân đội không cho phép để một nghi phạm tiếp tục ở lại.



"Tư lệnh quân đoàn, vậy giao anh ta cho bộ phận liên quan tạm thời giam giữ, đợi khi đứa bé được sinh ra thì làm giám định DNA”2"



"Không được." Lạc Tinh Nghiên là người đầu tiên đứng ra phản đổi.



Cô nhìn tư lệnh quân đoàn: "Đồng chí tư lệnh quân đoàn, doanh trưởng Tiết vì bộ đội mà lập biết bao công lao, ông không thể trơ mắt nhìn anh ấy bị oan. Ke cả anh ấy chỉ là một chiến sĩ bình thường, tôi tin ông cũng sẽ điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho anh ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận