Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 798: Biểu Đạt Sự Cảm Ơn 2

Hắc Hỗ vốn ngồi xổm bên chân cô. Tên nhóc thấy bên cạnh có con bướm, trong lúc nhất thời bèn đi rượt bắt con bướm chơi.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy nó vươn móng rung đùi đắc ý bắt con bướm rất buồn cười, cũng rất thú vị nên ngồi trên tảng đá thưởng thức.



Đột nhiên nghe thấy tiếng có người nói chuyện, cô quay đầu lại thì phát hiện Lạc Trường Thiên và Lục Tửu Nhi đang đi về phía đại đội. Trên người Lục Tửu Nhi còn đeo một cái cặp không quá mới.



Chẳng lẽ Lục Tửu Nhi cũng đi học? Lạc Trường Thiên vẫy tay tạm biệt Lục Tửu Nhi khi còn cách chỗ của Lạc Tĩnh Nghiên hơn hai mươi mét.



"Tuu Nhi, sáng mai anh chờ em ở đây, chúng ta cùng đi học.”



"Được, em biết rồi anh Trường Thiên, em đi trước đây."



"Ứm."



Lục Tửu Nhi đi một con đường khác về nhà. Sau khi cô bé rời đi, Lạc Trường Thiên đi tới trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên.



"Chị, nói cho chị một tin tốt, trường đã đồng ý cho Tửu Nhi đi học. Vốn lúc trước em ấy chưa từng đi học nên đáng lẽ phải học từ lớp một, nhưng vì trước kia em từng dạy cho em ấy nhiều thứ, giáo viên trong trường cho em ấy làm bài thi, thấy cũng không tệ nên đồng ý cho em ay lên lớp 3. Sau này mỗi ngày chúng em có thể cùng đi học, cùng tan học rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu: "Rất tốt, sau này em lại có thêm một người bạn rồi. Chị nấu cơm xong rồi, chúng ta về ăn cơm đi."



Bọn họ đang định về nhà thì Lục Tửu Nhi đi vòng lại, gọi Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên: "Chị Tĩnh Nghiên, anh Trường Thiên, hai người từ từ đã.



Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên cùng nhau dừng bước, quay đầu lại.



Phát hiện sau Lục Tửu Nhi còn có một người nữa, là Lục Thừa Dã. Lục Thừa Dã mặc đồ của người đánh cá, cơ thể vô cùng gây gò, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ.



Lục Tửu Nhi nói: "Anh, em có thể lên lớp 3 cũng nhờ anh Trường Thiên và chị Tĩnh Nghiên. Anh Trường Thiên dạy em rất nhiều thứ, chị Tĩnh Nghiên cũng rất tốt với em, luôn cho em qua nhà chị ấy học hỏi, còn cho em kẹo ăn."



Lục Tửu Nhi lôi anh ta tới trước mặt Lạc Irường Thiên và Lạc Tĩnh Nghiên. Lục Thừa Dã ngước ánh mắt lạnh lùng lên đảo qua Lạc Trường Thiên, sau đó đảo qua Lạc Tĩnh Nghiên, nói với bọn họ:



"Cảm ơn hai người mấy hôm nay đã giúp đỡ Tửu Nhi."



Cũng hơi khom người về phía Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên để bày tỏ sự cảm ơn của anh ta đối với Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên.



Anh ta vốn ít nói, sau câu nói đơn giản đó thì không hề nói gì thêm.



Lạc Trường Thiên mỉm cười xua tay: "Không có gì, không có gì, em và Tửu Nhi là bạn tốt, giữa bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau. Sau này bọn em có thể cùng đi học, em cảm thấy rất vui."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Cũng do Tửu Nhi thông minh chăm chỉ, tiếp thu rất nhanh."



Lục Thừa Dã gật đầu: "Vẫn phải cảm ơn hai người."



Anh ta định khi nào rảnh rỗi sẽ lên núi săn môi đưa lại cảm ơn hai chị em này.



Trang Phỉ Phỉ và Lạc Tĩnh Nghiên là hàng xóm, lúc này cô ta vừa tan làm về, còn chưa đi tới cửa nhà đã thấy bóng dáng bốn người từ xa.



Đặc biệt là khi nhìn thấy Lục Thừa Dã, cô ta lắp bắp không nói nên lời.



Người đàn ông cô ta dùng mọi cách để tiếp cận mãi không được giờ lại ở cùng Lạc Tĩnh Nghiên.



Con người Lục Thừa Dã lạnh lùng như vậy, rốt cuộc Lạc Tĩnh Nghiên đã dùng thủ đoạn nào để mê hoặc anh ta.



A, câu dẫn một người đã nhập ngũ, giờ người đó nhập cũ không ở đây lại thông đồng với Lục Thừa Dã.



Rốt cuộc có bao nhiêu dã tâm, có bao nhiêu cô đơn khi không có đàn ông bên cạnh.



Tuy cô ta đã từ bỏ Lục Thừa Dã rồi nhưng khi thấy Lục Thừa Dã ở chung với Lạc Tĩnh Nghiên thì vẫn cảm thấy khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận