Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 949: Gửi Thư Cảm Ơn 2

Cô cố gắng ép mạnh, chỉ làm hai lần là đã ép được viên kẹo kẹt trong khí quản của Tiểu Xuyên Tử văng ra ngoài, Tiểu Xuyên Tử cũng có thể thở trở lại, cậu bé hít thật sâu những ngụm khí trong lành rồi dần dà cũng khôi phục lại như bình thường. Cuối cùng thím Kim cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.



Có lẽ là do vừa rồi cậu bé quá khó chịu, bây giờ có thể tự do hít thở được rồi cho nên cậu bé đã lao vào vòng tay của thim Kim và bật khóc.



"Oa oa oa, bà nội... vừa rồi cháu khó chịu lắm... cháu nghĩ cháu sắp chết rồi."



Thím Kim rơi nước mắt, có người sợ hãi cũng có người vui mừng vì đứa bé đã thoát chết trong gang tắc.



Bà ấy vỗ nhẹ lên lưng Tiếu Xuyên Tử an ủi: "Không sao rồi, không sao rồi, chị Lạc đã cứu cháu rồi."



Tiểu Xuyên Tử quay đầu lại nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, thím Kim nói: "Chị Lạc đã cứu cháu nên cháu mau cảm ơn chị ấy đi."



Tiểu Xuyên Tử cúi đầu với Lạc Tĩnh Nghiên: "Cảm ơn chị ạ."



"Không có gì đâu.”



Lạc Tĩnh Nghiên rất vui vì cô đã có thể cứu được một mạng sống.



Bà nội Tiết nhìn thấy cháu dâu mình cứu người trong tình huống khẩn cấp cũng chết lặng.



Vốn dĩ bà ấy nghĩ cô cháu dâu này của mình đã đủ tốt rồi, trông rất xinh đẹp lại còn nấu ăn rất ngon, trên người còn có bản lĩnh. Mà hôm nay cô lại khiến bà ấy mở mang tằm mắt.



Không biết cháu dâu của bà ấy còn có khả năng gì mà bà ấy chưa từng biết nữa hay không.



Thật sự đây là một cô cháu dâu quý báu của bà ấy.



Sau khi sự việc lắng lại thì mọi người lại tiếp tục ngồi xe bò quay về thôn.



Thim Kim lấy một gói kẹo trái cây ra đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên.



"Cháu gái, cháu đã cứu mạng cháu nội của thím, tạm thời thim không có gì tốt để tặng cháu cả nên cháu nhận gói kẹo này ăn lấy thảo. Đợi quay về rồi thì nhà thim sẽ sang nhà cháu để cảm ơn cháu.”



Lạc Tĩnh Nghiên xua tay: "Không cần đâu thím, thim đừng nói xa lạ như vậy. Kể từ khi cháu đến đại đội thắng lợi của chúng ta thì cháu đã xem như mình là một thành viên của nơi này rồi, chúng ta đều là người thân nên cháu giúp gì đó cho người thân của mình mà còn cần phải cảm ơn sao?"



Mọi người trên xe đều khen Lạc Tĩnh Nghiên ngọt miệng khéo nói, đồng thời họ cũng khâm phục năng lực của cô. Cô không chỉ là kỹ sư nau rượu mà còn có thể lái máy kéo, bây giờ cô còn có thể dùng những phương pháp cứu người mà họ không biết nữa.



Cho dù Lạc Tĩnh Nghiên từ chối không nhận kẹo trái cây của thim Kim thì bà ấy vẫn kiên quyết đẩy gói kẹo trái cây về hướng của Lạc Tĩnh Nghiên.



"Cháu gái à, thật sự thím không biết phải cảm ơn cháu thế nào, nếu cháu không nhận thì trong lòng thim ay náy lắm."



Lạc Tĩnh Nghiên vẫn không muốn nhận: "Thim à, cháu đã mua nhiều kẹo lắm rồi nên nếu nhiều quá sẽ ăn không hết, thật sự không cần đâu mà thim. Thim nhớ là sau này cho bọn trẻ ăn kẹo cũng không sao nhưng mà đừng ôm bọn trẻ khi chúng đang ăn kẹo, cũng đừng để bọn trẻ ăn kẹo trên xe chòng chành như thế này, cũng không được ăn khi đang chơi đùa ồn ào. Không chỉ có kẹo mà những món ăn khác cũng vậy, còn nữa nếu sau này gặp phải tình trạng thức ăn kẹt trong khí quản như thế này thì hãy làm như cách cháu cứu Tiểu Xuyên Tử."



Vừa rồi mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Xuyên Tử nên không chú ý động tác của Lạc Tĩnh Nghiên như thế nào.



"Thanh niên trí thức Lạc, đến lúc quay về thì mong cô hãy dạy cho chúng tôi.”



"Được."



Lạc Tĩnh Nghiên sảng khoái đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận