Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 153: Một Con Mèo Khác 1

Lại nhờ bà ấy giúp mình tìm thêm một cái, dùng mức giá tương tự mua lại, mang theo hai cái vò quay về khu nhà ở thanh niên trí thức, thím mập nói: "Cháu gái, thím không có việc gì, đến khu nhà ở thanh niên trí thức tìm cháu tán gấu."



"Được."



Một số nữ thanh niên trí thức cũng đang ướp cải trắng, các cô bình thường đều sẽ làm thành đồ chua cùng dưa chua.



Lạc Tĩnh Nghiên rửa sạch trước cải thảo trước, khống chế lượng nước, sau đó bôi một lượng muối vừa phải lên trên mặt lá cải thảo, ướp muối cải thảo ngâm nước, sau đó làm gia vị ướp muối.



Nguyên liệu cô dùng để làm gia vị ướp muối, toàn bộ đều là đồ ở trong không gian của cô, ớt đỏ tươi mới bẻ từ trên cây ớt xuống, tỏi gừng đều là vừa mới đào từ trong đất ra, quả lê cùng với quả táo cũng là mới hái từ trên cây xuống, thêm chút nguyên liệu khác, rất nhanh liền làm xong gia vị thơm ngào ngạt.



Sau khi kiểm soát độ ẩm của lá cải thảo xong, bôi từng lớp gia vị lên phiến lá, rồi đặt lại ở trong cái vò, đậy cái nắp lại là được.



Lạc Tĩnh Nghiên làm dưa chua xong, trời cũng đã nhá nhem, Lạc Trường Thiên cũng tan học trở về nhà. Cậu bỏ cặp sách xuống, nhìn thấy còn chưa nau cơm, bèn xắn tay áo.



"Chị, em đi nấu cơm."



"Ừm." Lạc Tĩnh Nghiên bỏ ra cho cậu một miếng thịt ba chỉ: "Làm ít thịt.”



Lạc Trường Thiên liếm liem môi như một chú mèo tham ăn: “Được al"



Trải qua vài lần rèn luyện, tài nấu nướng của Lạc Trường Thiên đã có một chút tiến bộ, ít nhất Lạc Tĩnh Nghiên có thể nuốt trôi mấy thứ cậu làm.



Buổi tối, Lạc Tĩnh Nghiên tiến vào không gian, dùng nồi áp suất làm một nồi thịt kho tàu, trước tiên múc Hắc Hỗ một chén, để cho con meo nho an thoa thich.



Hắc Hỗ ăn rất no, nac cục, dùng móng vuốt vỗ cái bụng tròn trịa, nằm ngửa trên giường lớn trong không gian của Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên tắm rửa xong quay lại, bị bộ dạng đáng yêu đến không chịu nổi của nó chọc cho nở nụ cười.



Con mèo nhỏ nằm ở giữa giường, rất giống một vị vua ở lại đợi thị tâm



Cô lườm cái chuông đeo dưới đuôi của con mèo nhỏ một cái, sau đó đi tới.



Hắc Hỗ thấy chủ nhân trở về, tự động chạy qua một bên, Lạc Tĩnh Nghiên ngồi lên giường ôm lấy nó, đưa tay vuốt vuốt: "Đi ngủ thôi." Hắc Ho mở to đôi mắt lấp lánh nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, đột nhiên đặt câu hỏi: "Chủ nhân, chị sẽ luôn ôm Hắc Hỗ giống như vậy để đi ngủ chứ?"



Lạc Tĩnh Nghiên sửng sốt, sau đó trả lời Hắc Hỗ.



"Nếu về sau chị không tìm chồng, thì vẫn ôm Hắc Hồ ngủ."



Con mèo nhỏ có chút không muốn, cúi hạ mí mắt.



"Chủ nhân, chồng là cái gì, chị tìm chồng rồi, có phải sẽ ôm chồng ngủ, rồi không để ý Hắc Hỗ nữa hay không?"



"Sẽ không, chờ chị tìm chồng rồi cũng sẽ ôm Hắc Hỗ ngủ, được chưa."



Lúc này Hắc Hỗ mới hài lòng, lại hỏi: "Chủ nhân, chồng là thứ gì?" Vì sao chủ nhân lại đối xử tốt với chồng như vậy?



Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ nghĩ: "Chồng là một người đàn ông, là người làm bạn cả đời của người phụ nữ, bọn họ cực kỳ yêu nhau, lại còn ở bên nhau sinh dưỡng con cháu đời sau. Hắc Hồ, em có biết ba mẹ mình là ai không?"



"Em không biết."



"Chú mèo nhỏ đáng thương của chị."



"Tuy rằng em không có ba mẹ, nhưng em có một đồng bọn, nó tên là Hỗ Béo, lúc em còn ở hành tinh mèo, vẫn luôn ở cùng với Hỗ Béo.”



"Vậy bây giờ Hỗ Béo ở đâu? Còn đang ở hành tinh mèo sao?” "Không có, Hỗ Béo đi cùng em tới trái đất, nhưng mà sau khi đến đây, bọn em tách nhau ra, em tìm nó rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy, không biết nó đi nơi nào. Chủ nhân, em rất nhớ Hỗ Béo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận