Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 436: Chất Lượng Thấp 1

"Ò, không có gì đâu. Em sợ là các anh âm thầm nói xấu em sau lưng thôi."



Tiết Ngạn Thần mỉm cười: "Nếu Triệu Quân dám nói xấu em, anh sẽ là người đầu tiên đánh cậu ta."



"Được rồi được rồi, ăn nhanh đi."



Từ năm ngoái Lạc Tĩnh Nghiên đã lên kế hoạch khi thời tiết am hơn sẽ xây một ngôi nhà ở bên ngoài và chuyển ra, trước tiên cô cần phải quyết định địa bàn nhà ở đã.



Dưới chân núi có một bãi đất trống vuông vức bằng phẳng cách chuồng bò không xa, Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy nơi này rất đẹp và cũng khá yên tĩnh, quan trọng nhất là đi đến chuồng bò thăm bố mẹ, gửi đồ cho bố mẹ cô sẽ tương đối thuận tiện hơn. .



Cô nói với Tiết Ngạn Thần: "Em muốn đến nhà đại đội trưởng và xin ông ấy phê duyệt cho em một vùng đất. Sau khi em xây nhà xong, em và Tiểu Thiên sẽ chuyển ra ngoài ở. Ra bên ngoài, bọn em đến gặp bố mẹ cũng thuận tiện hơn, còn có thể có được một chút bình yên và tĩnh lặng."



"Anh đi cùng em." Tiết Ngạn Thần nói.



"Được."



Hai người cùng nhau đến nhà đại đội trưởng, nhưng đại đội trưởng nói: "Việc này tôi không thể quyết định được. Bí thư chỉ bộ Lại nói rằng mọi vấn đề liên quan đến việc phân chia các vùng dat trong thôn đều thuộc quyền kiểm soát của ông ấy. Cô cậu phải đến gặp ông ấy."



"Cám ơn chú đại đội trưởng, bây giờ chúng cháu sẽ đến nhà bí thư chi bộ Lại."



Thế là họ rời khỏi nhà đại dội trưởng và đi đến nhà bí thư chỉ bộ Lại.



Theo thời tiết dần dần chuyển ấm lên, tăng thêm ánh nắng, địa phương ở hướng mặt trời sẽ càng thêm ấm áp. .



Trong sân vườn nhà họ Lại, Lại Xuân Minh đang ngồi một mình trên chiếu rơm phơi nắng, Phạm Tĩnh Lan từ trong nhà bưng bát cháo ra, ngồi cạnh ông, cần thận múc ra từng muỗng từng muỗng đút cho ông ta.



Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần lần lượt bước vào cổng nhà họ Lại và đi đến sân nhà họ Lại .



Lại Xuân Minh đang vùi đầu cố gắng ăn cháo, miệng phát ra âm thanh ô a ô a, ông ta nghe được có tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt vô ý thức thoáng nhìn, khi nhìn đến Lạc Tĩnh Nghiên, động tác ăn cơm lập tức dừng lại, hai mắt mở thật to nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, bên trong ánh mắt kia tựa hồ như đang tìm tòi nghiên cứu, về sau, lại nhiễm lên một tia hoảng sợ.



Sau đó, ông ta bắt đầu há miệng kêu to lên những từ ngữ khiến người nghe không rõ ràng, nghe giống như âm thanh a y nha Y.



"Anh sao vậy? Xuân Minh.” Phạm Tĩnh Lan không hiểu tại sao ông ta lại đột nhiên phát điên lên.



"A aô a, kít bên trong ô rồi, ô oa ô oa, tạch tạch tạch két, a a a a a a a aaaaa ô ô, Ô -.”



Ông ta lảm nhảm rất nhiều thứ ngôn ngữ mà con người không thể hiểu được, trong cơn hoảng loạn, ông ta giơ tay đẩy chiếc bát trong tay Phạm Tĩnh Lan xuống đất: "Ô oa ô oa, ô ô oa oa, cạc cạc cạc!"



Ông ta nhặt bát cơm mà mình đã đẩy ra lên khỏi mặt đất, nhằm mục tiêu và ném mạnh nó về phía Lac Tinh Nghien.



"Ò, 6, 6, 6 Mamma Mial"



Khi bát cơm bay tới, dù Lạc Tĩnh Nghiên có thể tránh được nhưng Tiết Ngạn Thần vẫn nhanh mắt nhanh tay, vì sợ đánh trúng Lạc Tĩnh Nghiên nên anh đưa tay ra chặn phía trước Lạc Tĩnh Nghiên, hất bát cơm sang một bên, bát cơm bị ép phải thay đổi phương hướng, rơi vào bên trong một đống củi cạnh đó.



Lại Xuân Minh có lẽ là thấy không công kích được đến Lạc Tĩnh Nghiên, không chịu hết hi vọng, ông ta lại bắt đầu nỗi điên.



"Ôi ôi ôi, Mimi Bakal"





Chuong 437: Chat Luong Thap 2


Chuong 437: Chat Luong Thap 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận