Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 076: Ăn Cơm 1

Đi trên đường, Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên trò chuyện với Tiết Ngạn Thần về công việc của mỗi người ở Tri Thanh Điểm, lúc đi ngang qua nhà hàng quốc doanh, Tiết Ngạn Thần nhìn Lạc Tĩnh Nghiên và nói: "Nếu hai em không ngại, anh mời hai em bữa tối."



Lạc Tĩnh Nghiên không quan tâm người khác sẽ nói gì khi nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau, dù sao cô cũng không về quê tìm đối tượng, nhưng lại ngại tiêu tiền của Tiết Ngạn Thần: "Sao có thể để anh Tiết phải tốn kém chứ."



"Không sao, di thôi.”



Tiết Ngạn Thần dẫn đầu bước vào, theo sau là Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên.



Lạc Tĩnh Nghiên thực sự cũng muốn cải thiện thức ăn một chút, lại còn có Hắc Hỗ của cô, sợ rằng trong không gian cũng thèm được ăn rồi, cô quyết định không để Tiết Ngạn Thần lấy hóa đơn, cô tự mình trả tiền.



Tiết Ngạn Thần đi đến trước cửa quây thức ăn, tắm bảng đen treo phía trên ghi những món hôm nay có, hỏi bọn họ: "Hai em muốn ăn gì?”



Lạc Trường Thiên liếc nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Muốn ăn món gì thì cứ gọi."



Dù sao thì lát nữa cô cũng nhất định giành trả tiền. Lạc Trường Thiên chỉ gọi một món thịt kho, Lạc Tĩnh Nghiên gọi đại một món chay, thấy cô gọi ít thức ăn, Tiết Ngạn Thần thêm một con cá kho và một phần cà tím xào thịt bằm.



Sau khi hỏi ý kiến của Lạc Trường Thiên và Lạc Tĩnh Nghiên, anh lại gọi thêm ba phần cơm.



Lạc Tĩnh Nghiên vốn muốn tự mình trả tiền, nhưng ai biết rằng Tiết Ngạn Thần một bên gọi thức ăn, một bên trả tiền cho nhân viên phục vụ.



Haiz, anh một chút cũng không cho cô cơ hội tiêu tiền.



Cô cười khẩy với Tiết Ngạn Thần: "Anh Tiết, lần sau em mời anh." Người đàn ông nhẹ nhàng cong lên đôi môi mỏng: "Được."



Phải mất khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đồ ăn họ gọi mới làm xong, nhưng nhân viên phục vụ không đem thức ăn tới tận bàn mà yêu cầu bọn họ tới quầy thức ăn lấy.



Trong lúc ăn, Lạc Trường Thiên nghĩ tới món ăn mà Lạc Tĩnh Nghiên nấu, không nhịn được nói với Tiết Ngạn Thần: "Anh Tiết, món thịt kho này ngon thật đó, nhưng món thịt kho chị em nấu còn ngon hơn như thế này gấp trăm lần."



Tiết Ngạn Thần nhìn Lạc Tĩnh Nghiên: "Không biết liệu anh có cơ hội ăn được ăn đồ ăn em nấu không?" "Đương nhiên là được." Lạc Tĩnh Nghiên cô cũng không phải là người keo kiệt,"Nhất định có cơ hội.”



Lạc Tĩnh Nghiên gắp một miếng thịt kho tộ, dùng tay còn lại che lại, tưởng như cho vào miệng, nhưng thực ra lại đưa vào không gian đút cho Hắc Hỗ.



Hắc Hỗ bản tính rất ham ăn thịt, nhìn thấy thịt lợn kho tộ, tuy không ngon bằng chủ nhân của nó nấu nhưng vẫn có thể ăn được.



Lạc Tĩnh Nghiên làm động tác tương tự, lại ném thêm ba bốn miếng thịt vào không gian, sau đó bắt đầu ném cá và thịt cho Hắc Hỗ.



Sau khi ăn được hơn phân nửa Lạc Tĩnh Nghiên ngang đầu liền phát hiện không thấy Tiết Ngạn Thần đâu, cô quay đầu thấy anh đang đứng ở trước quây thức ăn.



Cô hỏi Lạc Trường Thiên: "anh Tiết lại đi gọi đồ ăn, thế này còn ăn chưa đủ sao?”



Lạc Trường Thiên cười: "Chị, anh Tiết sợ chị ăn không đủ nên lại đi gọi thịt rồi."



"A?" Lạc Trường Thiên không nói nên lời, vừa rồi nàng đang bận cho Hắc Hồ ăn, nhưng Tiết Ngạn Thần và Lạc Trường Thiên nhất định là tưởng rằng đều là cô ăn.



Cô nhanh chóng đứng dậy di tìm Tiết Ngạn Thần: "Anh Tiết, nếu anh vẫn đói thì gọi thêm. Dù sao em cũng không ăn nữa.”



"Em ăn no rồi hả?" "Em no rồi, em no rồi. Thực sự không cần nữa đâu."



"Em thực sự no rồi à?" Anh xác nhận lại lần nữa.



"Sao vậy? Không lẽ anh Tiết cho rằng em là heo à?"



"Dĩ nhiên là không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận