Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 493: Nghi Hoặc Trùng Điệp 2

Cô tuyệt không dám lơ là, gắt gao nắm chặt cổ tay Trang Phi Phi, mang theo Trang Phỉ Phỉ chạy theo hướng ngược lại với công ty lương thực.



Trang Phỉ Phỉ bị Lạc Tĩnh Nghiên kéo bỏ chạy, trong đầu vẫn luôn nhớ đến hàng hóa để trong công ty lương thực.



Lại thêm cô ta cũng không chạy nổi nữa, thở hon hến, nói: "Lão Đồng, tôi sắp không được rồi, không chạy được nữa, để tôi ở lại, cậu trốn trước đi."



Dù sao cô ta có không gian ở đây, không cần sợ mấy người xấu này. Lạc Tĩnh Nghiên dừng lại, Lão Hắc, tôi nói rồi, anh đã là bạn hợp tác của tôi, cũng là bạn tốt của tôi, tôi sẽ không bỏ mặc bạn tốt. Anh không chạy được nữa cũng không sao, để tôi cõng anh."



Dứt lời, cô liền muốn khiêng Trang Phỉ Phỉ lên, để tới trên vai mình, tiếp tục chạy lên phía trước.



Muốn trở về cất đồ đạc, không có cửa đâu.



Lạc Tĩnh Nghiên cũng không biết mình chạy bao lâu, mục đích của cô là kéo Trang Phi Phi ra khỏi thị trấn.



Bởi vì công ty lương thực cũ ở phía bắc thị trấn, mà bọn họ chạy theo hướng nam, ra khỏi thị trấn, cách công ty lương thực cũ mười dặm, Trang Phỉ Phỉ muốn trở về công ty lương thực cũ là điều không thể.



Đến ngoại ô thị trấn, cô mới để Trang Phi Phi xuống.



Trang Phi Phỉ vừa rơi xuống đắt đã muốn chạy về, Lạc Tĩnh Nghiên giữ chặt cô ta: “Anh làm gì vậy, vẫn muốn đi về để mắt mạng sao?"



"Nhưng mà, lão Đồng, tôi phải đi về giữ hàng của tôi."



"Lão Hắc, nói anh ngu ngốc, anh thật đúng là không thông minh, tôi vất vất vả vả cõng anh chạy xa như thế, mà anh vẫn muốn đi về tìm lấy cái chét, tôi, tôi thật muốn tát một cái đập chết anh. Anh trở về cũng không có tác dụng, đã lâu như thế, đoán chắc hiện tại bọn họ đã lấy hàng hóa đi rồi. Những người đó đều là đám giết người không chớp mắt, tôi mà không kéo anh qua đây, không chỉ có hàng hóa của anh bị bọn họ cướp đi, đến cả mạng của anh cũng sẽ bị bọn họ lay mắt đáy."



Trang Phỉ Phỉ gắt gao cắn sau răng, thầm hận hôm nay dùng sức hơi quá.



Sau khi cô ta tỉnh táo lại, hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Tại sao những người đó lại chặn cậu lại, sao bọn họ biết hôm nay chúng ta sẽ giao dịch ở bên kia?"



"Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi nghĩ là không ai biết, sẽ không bị bọn họ đánh cướp, có thể là đúng dịp thôi. Vừa rồi tôi đang lái xe đến công ty lương thực, nửa đường gặp một đám người, có khoảng chừng năm sáu người, bọn họ dùng cán chọc thủng lốp của tôi máy móc cũng bị phá hỏng, lại còn lấy hết tiền trên người tôi đi. Bọn họ hỏi có phải tôi muốn đi giao dịch hàng hóa hay không, tôi kiên quyết không chịu nói, nhưng bọn họ đã đoán được. Sau tôi nói với bọn họ là giao dịch ở trong rừng cây nhỏ, bọn họ muốn tôi dẫn bọn họ đi. Tôi sợ tôi dẫn bọn họ đến, bọn họ phát hiện tôi nói dối sẽ giết tôi diệt khẩu, tôi liền nhân cơ hội nghĩ cách bỏ chạy, khẩn trương đi thông báo cho anh. Bọn họ nhất định sẽ tìm được phía công ty lương thực kia, cho nên, tôi mới khẩn trương đi tìm anh, mang anh rời khỏi." Trang Phỉ Phỉ hết sức tức giận, cô ta không hề cảm kích lão Đồng "cứu" cô ta ra một chút nào, đến ngay cả nhìn thấy vết thương trên người Lạc Tĩnh Nghiên, cũng không hỏi han một phen.



"Lão Đồng, nguy hiểm như thế, sau này chúng ta vẫn giao dịch sao?"



Còn có lão Đổng nợ cô ta ba vạn đồng nữa, lúc nào có thể trả chứ?



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Vẫn là tại tôi sơ suất quá, sau này tuyệt đối không thể lại một mình một ngựa tới, tôi sẽ gọi thêm mấy người đi theo tôi cùng nhau đi giao dịch. Còn anh nữa, sau này cũng phải tìm người đi cùng anh mới an toàn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận