Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 294: Khen Ngợi 1

Thanh toán cùng với vài thứ mà anh mua, sau đó cùng Lạc Tĩnh Nghiên đẩy xe ra khỏi hợp tác xã. Tới bên ngoài, anh quay đầu hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Là anh chở em, hay em chở anh?"



Anh và Lạc Tĩnh Nghiên đều là thanh niên trí thức từ trong thành phố xuống nông thôn. Trong nhà đều có sẽ, cũng đều biết đạp xe.



Lạc Tĩnh Nghiên ngồi ở ghế Sau: "Anh là đàn ông, cho anh mặt mũi, anh chở em đi."



Người đàn ông nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn cô gái đã ne mặt chịu ngồi xe anh, anh nhất định sẽ lái cần thận." Lạc Tĩnh Nghiên vỗ lên cánh tay anh một chút: "Mau lên xe đi thôi."



"Tuân lệnh!”



Tiết Ngạn Thần lên xe, hỏi Lạc Tĩnh Nghiên đã ổn định chưa. Sau khi xác định Lạc Tĩnh Nghiên đã ổn định mới dẫm lên bàn đạp xuất phát.



Bởi vì con đường gập ghêềnh nên Tiết Ngạn Thần không dám lái quá nhanh, sợ Lạc Tĩnh Nghiên ngồi phía sau sẽ bị xóc nảy. Con đường từ thị tran về đại đội Thắng Lợi chỉ có hai mươi dặm mà anh lái tận một tiếng là đủ biết chậm cỡ nào.



Nhưng người lái xe và người ngồi trên xe đều không cảm thấy chậm. Hai người một xe chạy trên con đường quanh co khúc khuỷu, kết hợp với lá cây bạch dương rụng hai bên đường tạo thành một bức tranh phong cảnh tươi đẹp.



Bọn họ về tới cổng lớn khu nhà ở của thanh niên trí thức đại đội Thắng Lợi. Lạc Tĩnh Nghiên nhảy xuống yên xe đạp, Tiết Ngạn Thần dừng xe, đẩy vào trong khu nhà ở của thanh niên trí thức.



Người trong khu nhà ở của thanh niên trí thức thấy Tiết Ngạn Thần day một chiếc xe đạp kiểu nữ, không cần nghĩ cũng biết là của Lạc Tĩnh Nghiên, vì thế sôi nổi thảo luận là ai bỏ tiền mua xe đạp. Đặc biệt là mấy nữ thanh niên trí thức, thảo luận về những chủ đề này vô cùng lợi hại. Đề tài thảo luận chỉ đơn giản là xe đạp kia do ai mua, là Tiết Ngạn Thần mua cho Lạc Tinh Nghiên hay là Lạc Tĩnh Nghiên tự bỏ tiền ra mua. Vài phút qua đi bọn họ vẫn không có kết luận gì.



Trang Phi Phi không tham gia thảo luận nhưng cô ta cực kì mắt bình tĩnh. Trong quyển sách này cô ta mới là nữ chính, cô ta có tiền hơn Lạc Tĩnh Nghiên nhưng Lạc Tĩnh Nghiên lại có xe đạp trước cô ta. Nếu không phải lần này, cô ta cũng không nghĩ tới việc muốn mua xe đạp. Chờ lúc cô ta kiếm được tiền ở chợ đen sẽ mua chiếc xe đạp còn tốt hơn chiếc của Lạc Tĩnh Nghiên.



Tiết Ngạn Thần ở lại đây ăn cơm, sau đó bèn thu dọn chén đũa rồi chuẩn bị rời đi không quấy ray Lạc Tĩnh Nghiên nghỉ trưa. Anh di tay không ra khỏi khu nhà của thanh niên trí thức. Lạc Tĩnh Nghiên đuổi theo anh nói: "Anh Tiết, xe đạp còn ở bên trong.”



Tiết Ngạn Thần cười: "Chiếc xe đạp đó thật ra là mua cho em."



Lạc Tĩnh Nghiên đã đoán ra tám chín phần. Quả nhiên là Tiết Ngạn Thần mua xe cho cô.



Anh không chịu thừa nhận ở hợp tác xã là vì sợ cô không chịu nhận.



"Anh Tiết, món quà này quá quý giá."



Người đàn ông nghiêm mặt nói: “Tĩnh Nghiên, từ lúc anh coi em là người yêu anh, anh đã muốn mua những đồ tốt nhất cho em. Em chịu nhận đồ anh mua cho em thì anh sẽ rất vui. Chỉ là một chiếc xe mà thôi, cũng không phải món quà gì quá quý giá, em không cần bị áp lực tâm lý."



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu, coi như tán thành lời anh cũng coi như nhận quà của anh.



"Anh chờ chút, em lái xe đưa anh về."



"Được." Người đàn ông vô cùng ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài.



Lạc Tĩnh Nghiên đẩy xe ra, tầm mắt lướt qua đôi chân dài của anh, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ đây tay lái cho anh: "Vẫn là anh chở em đi, lát tới đại đội em sẽ lái xe về."



"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận